Tô Kinh Hạ không có lòng dạ đâu để hưởng ứng biểu cảm thái quá đó của cô nàng, chỉ ngơ ngác nói: "Dù sao mình cũng làm mất rồi... Thầy ấy muốn phạt thì cứ để thầy phạt..."
Còn quyển bài tập kia... Xem như mất đi.
Dù sao hiện tại cô cũng không có khả năng trở lại căn nhà kia để lấy nó. Tô Kinh Hạ ôm ngực vùi mặt xuống bàn, đầu óc trống rỗng không muốn nghĩ gì nữa.
Nhưng thời gian lại vẫn trôi đi chứ không hề dừng lại đợi cô tiếp thu được hết thảy khốn đốn trong lòng.
"Tô Kinh Hạ."
Trong khoảnh khắc ngây người, cô nghe thấy âm thanh đã từng khiến cô mê luyến, mỗi ngày đều muốn nghe vài lần mà chỉ cần có cơ hội cô liền tìm cách để nghe thấy nhiều hơn cũng như nhìn thấy chủ nhân của âm thanh đó vang lên bên tai.
Tô Kinh Hạ như một phản xạ có điều kiện đứng bật dậy, nhưng tâm hồn lại cứ để đâu đâu.
Có thể là ở trên mặt người đàn ông trên bục giảng, có thể không phải.
Nhưng cô lại như thể thấy được người đàn ông kia nhíu mày, bất mãn. Vì học sinh của hắn ở trong giờ của hắn đầu óc vô hồn, không chịu nghe giảng.
Lúc sau không biết người đó nói gì, cô chỉ nghe mình nói: "Xin lỗi, em muốn ra ngoài tĩnh tâm lại một chút thưa thầy."
"Em xin phép!"
Sau đó cô liền chạy ra khỏi phòng học trong sự kinh ngạc của mọi người.
Tô Kinh Hạ không hề nhìn nhầm, bởi vì sắc mặt Lục Ngạn thật sự rất tệ. Đặc biệt là lúc thấy cô chạy khỏi phòng như thể đang chạy trốn hiện thực tàn khốc.
Đúng vậy, Tô Kinh Hạ chỉ đang trốn tránh.
Ít nhất là mấy tiết sau cô vẫn vô cảm tiếp thu tri thức từ giáo viên mà không phải đến nổi ngồi trong lớp cũng không thể ngồi được.
"Tô Kinh Hạ, em đang làm gì vậy?"
Lục Ngạn nhíu mày không cho cô kịp bỏ chạy đã giữ chặt lấy cánh tay cô đè nặng gặng hỏi.
Đã từng Tô Kinh Hạ luôn rất muốn chạm vào người đàn ông này, cảm nhận lòng bàn tay lớn của hắn, tưởng tượng nó sẽ có nhiệt độ gì, chắc sẽ rất nóng. Hiện tại độ nóng kia chỉ khiến cô phát phỏng, vùng ra như một phản xạ.
Nhưng cô vùng ra không được, bên tai lại nghe tiếng người đàn ông đó gầm lên: "Em thôi ngay việc làm loạn đi!"
!
Cô? Làm loạn?
Tô Kinh Hạ ngơ ngác, quên cả giãy ra.
Người đàn ông kia lại nhíu mày, đưa tay mạnh bạo day day cái trán đang giật thình thịch vì tâm tình táo bạo. Vốn dĩ luôn khoác lên người một lớp ngụy trang ôn hòa chính trực, lúc này nhất thời không giữ được mà lộ ra một mặt tính cách ác liệt, thô bạo.
Chỉ vì hắn đã để lộ thứ không nên thấy cho cô thấy rồi ư?
Có lẽ, nếu không thì sao mối quan hệ thầy trò vốn đang tốt đẹp của họ lại trở nên thế này.
"Tô Kinh Hạ, hiện tại là cuối cấp. Lập tức đem những chuyện vô nghĩa kia ném ra khỏi đầu của em ngay đi."
Biết rõ do đâu lại ra như vậy, hắn vẫn không cho rằng nó quan trọng đến mức khiến cho Tô Kinh Hạ phải bận tâm mà nắm chặt vai cô lạnh lùng răn dạy.
Tô Kinh Hạ rốt cuộc từ trong bàng hoàng tỉnh lại, đưa mắt nhìn người đàn ông cô đã nghĩ sẽ không bao giờ để lộ tình cảm kia ra ngoài mà mãi mãi đối với hắn như một người thầy dù cô đã từng rất vô tri mà làm ra rất nhiều hành động chỉ vì muốn lôi kéo sự chú ý của hắn. Lúc này đây lần đầu tiên nói chuyện thẳng thừng với nhau như vậy lại không phải để bày tỏ tình cảm thầm kín trong lòng, Tô Kinh Hạ cười thê thảm.
Lục Ngạn nhìn nụ cười này của cô, cảm xúc táo bạo như muốn nổ tung.
Nhưng trước khi hắn kịp nói gì thì đã nghe cô hỏi: "Thầy, thầy với mẹ em... Là thật sự sao?"
Lục Ngạn sững lại trong chốc lát, sau đó lạnh lùng từ chối trả lời: "Đây không phải chuyện em nên hỏi."
"Tô Kinh Hạ, em..."
Tô Kinh Hạ vẫn cố chấp hỏi một cách không suy nghĩ: "Thầy thích mẹ em?"
"!"
Gân xanh trên trán Lục Ngạn giật thình thịch như muốn vỡ ra, mím môi không muốn đáp lại.
Tô Kinh Hạ thảm hại nhìn hắn, hạ quyết tâm mạnh mẽ giãy ra khỏi cái kiềm chế của hắn.
Bốp!
"Ưm..."
Nhưng lại bởi vì dùng lực quá mạnh mà loạng choạng đập lưng vào cây cột trên hành lang, Tô Kinh Hạ vô thức phát ra một tiếng kêu đau đớn. Trước khi người đàn ông kia kịp làm gì cô đã bất chấp thân hình lảo đảo như muốn lung lay sắp đổ của mình, chạy như trốn.