Lúc nói câu này, Giải Lâm đứng rất gần anh, trong mắt giống như chứa một vũng nước mập mờ không rõ, dù bản thân hắn hoàn toàn không có ý này thế nhưng vẻ ngoài thật sự quá được trời cao ưu ái.
Một lát sau, Trì Thanh dìu hắn đứng dậy: “Hôm đó sao không ngã chết anh luôn đi?”
Giải Lâm phì cười, sau khi cái chân vẫn cử động được đặt xuống đất thì ép một nửa sức lực lên người Trì Thanh. Nhưng hắn cũng không dám quá trớn, dù sao thì tấm thân của Trì Thanh nhìn khá gầy gò: “Mạng lớn.”
Trì Thanh hi vọng hắn có thể định vị lại bản thân lần nữa: “Gieo họa ngàn năm.”
Bệnh của Giải Lâm không tính là nghiêm trọng, ở phòng đơn làm lãng phí tài nguyên công cộng nên muốn đến nhà vệ sinh phải đi hết hành lang đến nhà vệ sinh dùng chung: “Tôi gieo họa ai hả? Lúc nhỏ, con gái nhét thư tình cho tôi, tôi đều trả lời là bảo bọn họ chuyên tâm học hành, đừng yêu sớm.”
“… Ờ.”
“Tôi còn dạy bọn họ, bọn họ còn trẻ, sau này sẽ gặp được nhiều người hơn. Tuy rất khó gặp được người tốt hơn tôi, nhưng cũng không phải không có khả năng, dù gì thế giới có một từ gọi là kỳ tích.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play