cuối đầu nhìn, thấy trên khung màu đỏ nền trắng có in tên “Tiện Dân” của cửa hàng tạp hóa: “…” — “Đính đong!” Tiếng chuông cửa của một cửa hàng tạp hóa bình thường cánh “Hải Mậu” hơn năm trăm mét vang lên. Giải Lâm nhìn một vòng quanh tiệm, cửa hàng nhỏ hẹp, bố trí từ trong ra ngoài đều rất cũ kĩ, đồ trang trí vẫn là kiểu dáng của mười mấy năm trước, ngay cả thói quen dán giá cho hàng hóa này cũng được kéo dài đến bây giờ. Trong phạm vi hai cây số, chỉ có cửa hàng tạp hóa này dán giá cho sản phẩm. Vừa bước vào cửa hàng là khu đồ ăn vặt, trên túi khoai tây chiên dán giá: 6 tệ. Tên của cửa hàng tiện lợi này được in chữ màu xanh đậm trên giấy nhãn hình chữ nhật. Khu dụng cụ làm bếp ở bên trong, Giải Lâm tiện tay cầm lấy mấy bịch đồ ăn vặt đi vào, bên trong bày la liệt đủ kiểu nồi niêu xoong chảo. Trên tầng hàng thứ hai bày mấy con dao gọt trái cây. Vì dao răng cưa có ít cách dùng nên không bán chạy bằng dao gọt trái cây lưỡi dao trơn nhẵn, thế nên được đặt ở trong cùng, còn lại bốn cây. Chủ của cửa hàng tạp hóa không có đây, quầy tính tiền chỉ có một bé trai đang nằm sấp trên quầy làm bài tập, dường như cậu bé đã quen việc trông cửa hàng giúp gia đình, thấy có người muốn tính tiền thì đặt bút xuống, động tác thành thạo bắt đầu tính tiền. Một bàn tay gõ lên trên quyển vở bài tập của cậu bé: “Anh bạn nhỏ, câu thứ ba chọn sai rồi.” Bé trai nhìn người đến. Giải Lâm cầm bút chì bên cạnh lên viết một công thức rất đơn giản trên giấy nháp, sau khi viết xong, hắn lại nói: “Có thể nói cho anh biết, gần đây có ai đến mua con dao loại này không?” Bé trai cầm đồ ăn vặt, nhìn con dao răng cưa đang chờ tính tiền, nghĩ một chút, nói: “Có.” “Một anh trai mang găng tay rất xinh đẹp.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play