Sư Muội Đừng Cuốn, Sư Môn Chúng Ta Đã Vô Địch

CHƯƠNG 6 CÁC NGƯƠI ĂN TRỘM!


3 tuần


Edit: Mèo

Fanpage: Góc tiểu thuyết của mèo đen

___

CHƯƠNG 6 CÁC NGƯƠI ĂN TRỘM!

Giúp Thanh Liên Phong  luyện khí?

Ai muốn giúp Thanh Liên Phong các ngươi luyện khí chứ!

Phong chủ Luyện Khí Phong đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức tái xanh cả mặt.

Bị tâng bốc lên tận trời, hắn trong lúc nhất thời cũng không biết phải trả lời thế nào.

Cái này hắn phải trả lời sao đây?

Phong chủ Luyện Khí Phong còn chưa biết phải đáp lời như thế nào.

Tên mặt muỗng giày bên cạnh hắn đã trực tiếp bắt đầu giở giọng chế nhạo:

“Mơ mộng hão huyền cái gì vậy?”

“Luyện khí phong chúng ta sao có thể giúp Thanh Liên Phong  các ngươi luyện khí? Các ngươi xứng sao?”

Phong chủ Luyện Khí Phong chưa kịp ngăn cản, hắn đã một hơi nói hết rồi.

Ngự Đan Liên: “Vậy sao? Vậy các người nhặt xương chim của chúng ta là muốn làm gì?”

“Trong sách vỡ lòng có một câu, lấy mà không hỏi chính là trộm.”

Ngự Đan Liên như vừa mới hiểu ra nói: “Các người vậy mà lại đi trộm xương!”

“Là ta xem thường các ngươi!”

“Ta còn tưởng rằng các ngươi chỉ là bất kính tôn trưởng, không nghĩ tới còn dám trộm đồ của tôn trưởng!”

Tên mặt muỗng giày nhất thời mặt đỏ bừng: “Ta… Ta là không nhìn nổi ngươi ném rác rưởi ở đại điện sạch sẽ ngăn nắp, cho nên mới dọn dẹp trước! Ai ngờ ngươi lại không biết tốt xấu như vậy!”

Rác rưởi?

Ngự Đan Liên quay đầu nói: “Sư phụ, ở Luyện khí phong có phải có rất nhiều Huyền Điểu hay không? Bọn họ lại nói xương Huyền Điểu là rác rưởi.”

Người chung quanh ai lại nhìn không ra, luyện khí phong chính là muốn trộm xương chứ?

Từng thấy kẻ trộm, còn chưa thấy ai trộm đồ mà lại tự tin như thể mình ngay thẳng lắm vậy!

Người trong Đại điện lập tức đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn phong chủ Luyện Khí Phong.

Đặc biệt là phong chủ Đan phong. Hắn trơ mắt nhìn máu thịt huyền điểu đều bị lãng phí hết, đau lòng như bị lấy máu.

Lại không ngờ người Luyện Khí phong lại mặt dày như vậy, trực tiếp trộm xương.

Ánh mắt Hắn nhìn về phía phong chủ Luyện Khí Phong đầy ẩn ý.

Phong chủ Luyện Khí Phong bị những ánh mắt này nhìn đến cả người nổi da gà.

Hắn kìm nén lửa giận, lạnh lùng nhìn thoáng qua nhi tử ngu ngốc bên cạnh, mắng: “Huyền Niệm, không được nói bậy!”

Phong chủ Luyện Khí Phong hít một hơi thật sâu , thở ra rồi nói với Ninh Triều:

“Thanh Liên Phong chủ, ta đúng thật là có ý định thuận tay giúp các người luyện một món Linh Khí, nhưng ta đã xem xét đống xương huyền điểu này một phen, sau khi bị nấu lên đã mất đi linh khí rồi.”

“Xương này các ngươi lấy về đi thôi, Linh Khí là luyện không được.”

Mấy câu của phong chủ Luyện Khí Phong, đã giữ lại được mặt mũi cho ngọn núi bọn họ, lại không cần phải làm công miễn phí cho Thanh Liên Phong.

Hắn hiện tại hối hận về hành vi sai sử Huyền Niệm đi trộm xương đến mức xanh cả ruột.

Lúc trước bị Ngự Đan Liên chỉ vào mũi mà mắng, cũng may vẫn là tất cả mọi người cùng nhau bị mắng.

Mà hiện tại, Ngự Đan Liên chỉ thẳng vào bọn họ nói bọn họ ăn trộm.

Hôm nay thật là mặt trong mặt ngoài đều mất hết!

Xương chim tụ thành một đống bị một luồng linh lực đưa về trước mặt Ngự Đan Liên.

Ninh Triều nhận lấy đống xương, đánh giá trong chốc lát rồi bỗng nhiên nói: “Mất hết linh khí rồi sao? Đã là rác rưởi vô dụng vậy thì tiêu hủy đi”

Hắn nói nhẹ như mây, một luồng linh lực tràn ra trên tay, xương chim nháy mắt tro bụi cũng không còn sót lại.

Phong chủ Luyện Khí Phong nhìn cảnh này, trong lòng nhỏ máu, hai mắt muốn nứt ra.

Tên Ninh Triều này!

Hắn chỉ là Trúc Cơ kỳ! Lại không phải luyện khí kỳ! Đó không phải rác rưởi!

Hắn chẳng lẽ nhìn không ra xương chim này thật ra vẫn còn có linh khí sao?

Chỉ bởi vì một câu của hắn liền trực tiếp huỷ hoại rồi?

Hành vi lãng phí như vậy, thật là tức chết hắn mà!

Mà lúc này, Ninh Triều đã thu lại nồi chén, cúi đầu nói với Ngự Đan Liên: “Đồ đệ, về núi thôi.”

“Vâng, sư phụ!”

Ninh Triều đưa Ngự Đan Liên rời đi, để lại phong chủ Luyện Khí Phong và tất cả mọi người không nói nên lời.

Thanh Liên Phong.

Cỏ xanh, chim hót, hoa thơm.

Ngự Đan Liên đi theo Ninh Triều, đi qua một con đường hẹp quanh co. Ở cuối đường, nàng nhìn thấy một tòa cung điện.

Tường đỏ ngói xanh, mái bát giác, trần treo Kỳ Lân, cột có Thanh Long lượn quanh, Bạch Hổ gác cửa.

Cửa cung treo cao bảng hiệu thếp chữ vàng: Thanh Liên Phong.

Đây nào phải thế ngoại tiên sơn?

Rõ ràng là cung điện của đế vương dưới nhân gian!

Cung điện chiếm diện tích rất lớn, Ninh Triều dẫn Ngự Đan Liên đi vào cửa rồi đưa cho nàng một tấm bản đồ.

“Tiểu đồ đệ, con tự chọn chỗ ở đi, chỗ của các sư huynh con đều đánh dấu trên đó rồi. Vi sư mấy ngày gần đây bận rộn quá độ, cần phải bế quan nghỉ ngơi một phen. Nếu con đói bụng, cứ việc đi tìm đại sư huynh con.”

Ngự Đan Liên nhận lấy bản đồ, gật đầu theo bản năng.

Không ngờ mới vừa gật đầu một cái chớp mắt, Ninh Triều đã biến mất.

Ngự Đan Liên sửng sốt nửa ngày không thể bình tĩnh lại.

Vị sư phụ hiền từ vừa rồi đâu rồi?

Sư phụ luôn luôn che chở nàng đâu?

Cứ ném nàng ở nơi này như vậy sao?

Ngự Đan Liên bất đắc dĩ trong chốc lát, cúi đầu nhìn bản đồ.

Bản đồ vẽ rất chi tiết toàn bộ 72 điện trong cung.

Điều khiến Ngự Đan Liên kinh ngạc chính là, khắp cung này bố trí rất nhiều Truyền Tống Trận.

Trên bản đồ còn có ghi chú cách sử dụng Truyền Tống Trận.

Quy mô này, khó trách Thanh Liên Phong lại bị người khác dòm ngó.

Trên bản đồ, chỗ ở của cái gọi là bảy sư huynh phế vật phân bố rất xa, cung điện của mỗi người đều cách nhau bởi rất nhiều cung điện khác.

Ngự Đan Liên bước vào Truyền Tống Trận, trực tiếp truyền tống tới cung điện của đại sư huynh ở bên trái.

Sư phụ tiện nghi đã nói rồi, đói bụng thì đi tìm đại sư huynh.

Ở cạnh nhà ăn nhất định không sai đi đâu được!

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play