Edit: Mèo

Fanpage: Góc tiểu thuyết của mèo đen

___

CHƯƠNG 4 CẢ MÔN PHÁI NHÌN NÀNG ĂN THỊT

Huyền Điểu có huyết mạch phượng hoàng, cho dù đã chết, trên người vẫn tỏa ra hơi thở đáng sợ.

Ninh Triều mỉm cười, nhìn quét một vòng tất cả mọi người ở đây, giọng điệu thờ ơ nói: “Ta là đồ đệ của Lăng Vân tôn thượng, chỉ là Huyền Điểu mà thôi, sao lại không thể có?”

“Đồ đệ của ta muốn đồ ăn làm quà bái sư, thân là thầy người ta, đương nhiên phải cho đồ đệ thứ tốt nhất trong khả năng của mình.”

Hắn nói câu này, không thể nghi ngờ là đánh mạnh vào mặt Bạch Trì.

Bạch Trì nói như vậy cũng chỉ là muốn lấy thân phận Hóa Thần, cao cao tại thượng mà đè ép Ninh Triều một chút, thuận tiện ra vẻ mà thôi.

Bạch Trì là Hóa Thần, lấy ra linh kiếm lục phẩm chẳng có gì lạ.

Nhưng nói đó là đồ tốt nhất trong khả năng của hắn ư?

Chưa chắc.

Nhưng Huyền Điểu mà Ninh Triều lấy ra, lại là thứ mà đại năng Phản Hư Kỳ cũng không nhất định có thể lấy ra được!

Tất cả mọi người đều tin đó chắc chắn là đồ tốt nhất mà Ninh Triều có thể lấy ra được!

“Đồ ăn?”

Phong chủ Đan phong ngồi không yên, vội vã hét lên: “Thịt của Huyền Điểu sao có thể làm đồ ăn? Làm đồ ăn chỉ có thể lấp đầy cái bụng của người phàm. Nhưng nếu luyện thành đan dược, cho dù là luyện đan sư cấp bậc thấp nhất, cũng có thể luyện ra đan dược ngũ phẩm trở lên!”

Tên mặt muỗng giày chế nhạo: “Huyền Dược sư thúc, ngài còn không biết hắn sao? Đoán chừng bảo bối này hắn cũng chỉ có một, lấy ra khoe khoang một chút thôi. Ngài cho rằng hắn thật sự nỡ đưa cho tiểu phế vật kia ăn sao?”

Ninh Triều lại như là nghe không thấy mấy lời của mặt muỗng giày, chỉ lấy ra nồi niêu bát đũa, bắt đầu thuần thục vặt lông chim.

Lông chim rơi xuống trên mặt đất, bị gió thổi qua, bắt đầu bay tứ tung.

Ngự Đan Liên chú ý tới, có không ít người đang lén lút nhặt lông chim.

Con chim này hiếm có như vậy sao?

Ninh Triều vặt lông rất nhanh. Chỉ chốc lát sau lông chim trên mặt đất đều đều đã biến mất không thấy gì nữa.

Ninh Triều bắc nồi lên, dùng linh lực nhóm lửa.

Hắn chặt Huyền Điểu làm đôi, một nửa đặt lên lửa nướng, một nửa cắt thành từng miếng rồi ném vào trong nồi hầm.

Phong chủ Đan phong nóng lòng đến sắp khóc: “Phí phạm của trời, thật là phí phạm của trời mà!”

Ninh Triều lạnh nhạt nói: “Đồ của ta, ngươi tiếc cái gì?”

Nước mắt của phong chủ Đan phong tức thì nghẹn lại, rơi  cũng không phải, không rơi cũng không phải.

Đôi mắt hắn đỏ lên, nhìn Huyền Điểu một nửa bị nướng một nửa bị hầm.

Trong không khí chậm rãi có mùi thơm lan tỏa.

Huyền Điểu không hổ là linh thú cấp chín. Thịt của nó cho dù không cho thêm gia vị gì, cũng đủ khiến người ta mê say.

Linh hỏa không giống với lửa bình thường, thịt Huyền Điểu rất nhanh đã chín.

Ninh Triều đưa thịt cho Ngự Đan Liên, đôi mắt phượng sáng ngời rũ xuống, nhẹ giọng nói: “Mau nếm thử đi.”

Ngự Đan Liên đã sớm đói đến bụng kêu vang.

Thân thể nguyên chủ chỉ là người phàm, trước khi lên núi cũng đã hai ngày không ăn cơm.

Leo lên bậc thang cũng mất tới hai ngày, công lại ước chừng đã bốn ngày không ăn không uống, có thể chịu đựng được đến bây giờ cũng đã là kỳ tích.

Lúc này có món ngon thơm ngào ngạt đưa tới miệng, nàng buột miệng thốt lên một câu cảm ơn sư phụ rồi nhận lấy bát.

Tức thì, có vô số đôi mắt nhìn về phía Ngự Đan Liên, trong đó đều viết mấy chữ to: Ngươi đừng có mà không biết điều, thật sự ăn nó!

Ngự Đan Liên như là không nhìn thấy những ánh mắt chung quanh, trực tiếp gắp một cái chân chim lên, cho vào miệng.

Tức khắc chung quanh vang lên tiếng hít khí.

Nàng vậy mà thật sự dám ăn!

Ninh Triều vậy mà thật sự cứ đứng nhìn chằm chằm nàng ăn như vậy!

Đó chính là thịt Huyền Điểu đó!

Thịt Huyền Điểu cấp chín!

Linh thú cao giai nhất trong Tu Tiên giới chỉ là cấp mười mà thôi!

Linh thú cấp chín nghĩa là gì!

Có nghĩa là chỉ có đại lão Phản Hư Kỳ mới có thể săn giết.

Mà Huyền Điểu lại có huyết mạch phượng hoàng, hiếm có trên thế gian!

Nó so với linh thú cấp chín bình thường càng thêm quý giá.

Mà thứ quý giá như vậy, lại bị một đứa trẻ người phàm ngay cả linh căn cũng không có ăn mất!

Tất cả mọi người ở đây chỉ hận không thể xông lên cướp lấy thịt chim, nhưng dù sao cũng là Tiên môn, ai cũng không thể ở trước mặt mọi người làm ra loại chuyện này.

Cho nên, vô số ánh mắt đều đổ dồn vào cái miệng nhỏ của Ngự Đan Liên.

Ngự Đan Liên ăn một miếng, nàng không thấy đói bụng nữa.

Ăn miếng thứ hai, nàng cảm giác thân thể trở nên nhẹ nhàng hơn.

Tốc độ ăn của Nàng chậm lại một chút, nhìn về phía Ninh Triều.

“Sư phụ, người cũng ăn chút đi?”

“Đây là quà  bái sư sư phụ đưa cho con, con cứ ăn hết đi.” Ninh Triều nhẹ giọng nói.

Ngự Đan Liên cũng không khách khí, tiếp tục ăn.

Mà đám người chung quanh nhìn Ngự Đan Liên ăn một miếng lại một miếng, liên tục nuốt nước bọt.

Thơm quá đi…

Đây là mùi thơm của thịt linh thú cấp chín Huyền Điểu khi bị nấu chín sao?

Mà Tạ Thanh Dư ngửi thấy mùi hương thấm  vào ruột gan kia, ánh mắt khỏi phải bàn có bao nhiêu ghen ghét.

Nàng ta chỉ là ngửi mùi thôi cũng cảm giác được linh lực của mình đang nhanh chóng tăng lên.

Nàng hiện tại là luyện khí tầng ba đỉnh phong, nếu có thể ăn được thịt Huyền Điểu, cho dù chỉ là một miếng, nhất định có thể đột phá tới luyện khí tầng bốn!

Giờ khắc này, nàng bỗng nhiên cảm thấy linh kiếm lục giai trong tay thật sự là rác rưởi.

Bạch Trì càng không cần phải nói, đôi mắt nhìn chằm chằm chiếc đũa trong tay Ngự Đan Liên, bàn tay giấu trong ống tay áo đều đang run rẩy.

Nếu con linh thú cấp chín này là của hắn, luyện thành đan dược ăn vào là hắn có thể nháy mắt đột phá đến Hóa Thần trung kỳ!

Nhưng hiện tại, lại bị Ninh Triều nấu lên, hủy đi hiệu quả vốn có, còn bị con nhóc  phàm nhân vốn nên bị hắn ném xuống núi ăn mất.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play