Edit: Mèo
Fanpage: Góc tiểu thuyết của mèo đen
___
SƯ PHỤ TRÚC CƠ KỲ, SƯ HUYNH ĐỀU LÀ PHẾ VẬT ( 2 )
Nghe xong những lời này, Ngự Đan Liên còn không có lấy lại bình tĩnh sau khi bỗng nhiên trở thành đệ tử thân truyền càng thêm kinh ngạc rồi!
Người trong tiên môn đều vô sỉ như vậy sao?
Thừa dịp vị sư phụ tiện nghi của nàng không có người che chở liền lên mặt đúng không!
Kẻ cướp lại còn đổ lỗi cho nạn nhân không chủ động giao đồ ra!
Nàng ghé mắt nhìn qua.
Liền thấy Ninh Triều dường như đã quá quen với những lời này.
Trông có vẻ hoàn toàn không có ý định phản bác.
Ánh mắt nàng bỗng trở nên sắc bén.
Cho dù vị sư phụ tiện nghi này làm vậy chỉ vì có thể giữ được Thanh Liên Phong, nhưng hắn cũng đã cứu nàng một mạng.
Sao nàng có thể nhịn được khi thấy người khác xúc phạm hắn như vậy chứ?
“Thì ra Cửu Huyền Kiếm Môn được tôn xưng là tiên môn đệ nhất Tu Tiên giới, gia phong lại là như vậy sao?”
Giọng nói trong trẻo lại cực kỳ mạnh mẽ vang lên.
Cường giả Hóa Thần duy nhất Ở đây - Bạch Trì, chưởng môn Cửu Huyền Kiếm Môn, còn có các phong chủ của các đỉnh núi lớn đều đổ dồn ánh mắt về phía Ngự Đan Liên.
Tên mặt muỗng giày bên cạnh phong chủ Khí Phong quát lớn:
“Cái con nha đầu thối miệng còn hôi sữa kia, vừa rồi vu khống đệ tử Cửu Huyền Kiếm Môn ta cướp linh căn của ngươi còn chưa đủ!
Bây giờ lại dám phán xét gia phong của Cửu Huyền Kiếm Môn ta. Nên nhớ ngươi hiện tại cũng coi như là đệ tử của Cửu Huyền Kiếm Môn đó!
Đừng có mà không biết điều!”
Ngự Đan Liên lập tức cười lớn, nàng ưỡn thẳng eo, khó hiểu nói: “Ta nói có gì sai sao?”
“Xét về bối phận, sư phụ ta cao hơn so với tất cả mọi người ở đây.”
“Nhưng các người lại ở dưới đó đàm tiếu về hắn một cách bừa bãi!”
“Tùy tiện xúc phạm hắn!”
“Lẽ nào ở Cửu Huyền Kiếm Môn không cần phải kính trọng tôn trưởng sao?”
“Nói về thân phận, sư phụ ta là nhi tử duy nhất của chưởng môn tiền nhiệm của Cửu Huyền Kiếm Môn!”
“Các ngươi ỷ vào phụ thân hắn qua đời, sư phụ hắn sống ẩn dật, cho nên cố ý đặt ra môn quy nhằm vào hắn!”
“Ngay cả ngôi nhà cuối cùng của hắn cũng muốn lấy đi!”
“Các người rõ ràng biết hắn tu vi không cao, lại đối xử hà khắc với hắn tới như vậy!”
“Hoàn toàn không màng tình đồng môn, không màng tôn ti, tùy ý lăng mạ giẫm đạp hắn.”
“Cửu Huyền Kiếm Môn các ngươi, thật đúng là một đám giả nhân giả nghĩa!”
Ngự Đan Liên một hơi nói hết lời, eo nho thẳng tắp, ánh mắt không chút sợ hãi.
Tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc.
Trong tất cả mọi người ở đây, đúng thật là không có ai có bối phận cao hơn Ninh Triều.
Ngay cả chưởng môn cũng phải gọi Ninh Triều một tiếng sư thúc.
Mà Ngự Đan Liên chỉ là một đứa trẻ mới chín tuổi.
Với địa vị của bọn họ thì không thể mở miệng tranh cãi với một đứa con nít được, dù cho có bị chỉ vào mũi mà mắng đi chăng nữa.
Nhất thời, không ai thốt ra được lời nào.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào kẻ giỏi mắng người nhất ở đây - mặt muỗng giày.
Mặt muỗng giày cảm nhận được ánh mắt của các vị đại nhân vật ở đây, hắn nghẹn nửa ngày mới hô lên được một câu:
“Láo xược!”
“Ngươi mới láo xược!”
“Xét về bối phận, hiện tại ngươi còn không có tư cách nói chuyện với ta!”
Giọng nói của Ngự Đan Liên rất vang và mạnh mẽ .
Nhất thời, trong đại điện trở nên yên tĩnh, ai nấy đều á khẩu không nói được gì.
Cuối cùng vẫn là chưởng môn gánh lấy áp lực, cố bày ra vẻ mặt khiêm nhường lễ độ nói:
“Ninh Triều phong chủ, ngươi cứ mặc kệ để cho đồ đệ nói năng ngạo mạn hay sao?”
Trời biết hắn muốn trực tiếp ném con ranh con kia xuống núi tới mức nào!
Nhưng hắn đường đường là chưởng môn, nếu thật sự làm như vậy, chẳng phải là chứng thực lời nói của nó rồi sao?
Thật là hài hước mà!
Chưởng môn Cửu Huyền Kiếm Môn và một đám phong chủ!
Lại bị một đứa con gái mới chín tuổi đầu chỉ vào mũi mà mắng là giả nhân giả nghĩa!
Ngự Đan Liên ngẩng đầu nhìn về phía sư phụ tiện nghi của mình - Ninh Triều, trong lòng cũng có chút lo lắng.
Nàng sẽ không gây rắc rối cho sư phụ chứ?
“Lời này của chưởng môn sư chất là có ý gì? Đồ đệ của ta chỉ nói sự thật thôi mà, không phải sao?”
“Con bé có gì sai?”
Giọng nói của Ninh Triều ấm áp nhẹ nhàng, nhưng lại đang thừa nhận lời của Ngự Đan Liên.
“Chẳng lẽ các ngươi không có lập ra môn quy không thu đồ đệ thì phải nhường ra ngọn núi hay sao?”
“Chẳng lẽ bối phận của các ngươi không phải đều thấp hơn ta sao?”
“Chẳng lẽ các ngươi rất tôn kính ta sao?”
Chưởng môn hít một hơi thật sâu, nhưng lại không nói được lời phản bác, chỉ có thể nói:
“Tất cả quy tắc được đặt ra đều là vì lợi ích của môn phái.”
“Còn về đám tiểu bối không hiểu chuyện bàn tán lung tung, xin ngài rộng lượng bỏ qua cho.”
Ninh Triều cười khẽ:
“Đồ đệ của ta năm nay mới chín tuổi, nàng tuy bối phận cao, nhưng tuổi tác vẫn còn nhỏ, cũng xin các vị rộng lượng bỏ qua, ta đương nhiên sẽ không so đo với bọn tiểu bối không hiểu chuyện đó.”
“…”
Ngự Đan Liên âm thầm giơ ngón tay cái cho Ninh Triều ở trong lòng, có bối phận cao thật là tốt.
Dựa vào đâu lại phải nghe lời đàm tiếu của người khác, để bản thân khó chịu chứ?
Bọn họ chiếm hết chỗ tốt, còn dám tới cắn lại, thật là xúi quẩy mà!
Bỗng nhiên, có một ánh mắt lạnh lẽo như rắn độc nhìn về phía Ngự Đan Liên.
Ngự Đan Liên ngẩng đầu nhìn lại, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của một thiếu nữ đang đứng ở trên đài cao, bên cạnh vị tu sĩ Hóa Thần kia.
Khoảnh khắc đối diện với nhau, sự hung ác trong mắt cô gái kia đã biến mất, nàng ta yếu ớt nghẹn ngào nói:
“Đan Liên muội muội, hiện tại muội cũng là đệ tử của Cửu Huyền Kiếm Môn, muội không cần phải vì ghen ghét mà vu khống ta lấy đi linh căn của muội nữa, cũng đừng tiếp tục bôi nhọ sư môn chúng ta nữa.”
“Cha mẹ muội mất sớm, từ nhỏ muội lớn lên ở nhà ta, ta đã sớm xem muội là muội muội ruột rồi. Có thể nhìn thấy muội cũng vào được Cửu Huyền Kiếm Môn, ta cũng mừng cho muội.”
Đây là đồ đệ Hóa Thần mà nguyên chủ đã đắc tội trước khi nàng xuyên tới, tên là Tạ Thanh Dư.
Nàng ta là biểu tỷ của nguyên chủ!
Nguyên chủ vốn là hỏa hệ Thiên linh căn, linh căn công kích đỉnh cấp!
Nhưng lại bị vị biểu tỷ Tạ Thanh Dư này lấy đi chiếm làm của riêng.
Mà sau khi nguyên chủ bị lấy đi linh căn, phải chật vật sống sót từ trong vũng máu.
Nàng hao hết sức lực, không tiếc ký thỏa thuận với ma tu để có thể đi tới tiên môn đệ nhất Tu Tiên giới mà Tạ Thanh Dư muốn vào.
Muốn ở trước mặt mọi người vạch trần tội ác của Tạ Thanh Dư, để các tiên trưởng của tiên môn đệ nhất đòi lại công bằng cho nàng, giúp nàng lấy lại linh căn.
Nhưng khi nguyên chủ đến nơi này, Tạ Thanh Dư đã được một vị tu sĩ Hóa Thần kỳ trong môn phái - Bạch Trì, thu làm đồ đệ.
Mà nguyên chủ thì!
Những lời buộc tội tràn đầy phẫn uất đó của nàng!
Không ai tin cả!
Bởi vì, từ trước tới nay, chưa từng có ai lấy linh căn của người khác cho chính mình dùng cả.
Tất cả mọi người đều cho rằng nguyên chủ đang nói dối.
Sư tôn Hóa Thần của Tạ Thanh Dư - Bạch Trì, giận dữ tới mức muốn ném nguyên chủ ra khỏi Cửu Huyền Kiếm Môn.
Ngự Đan Liên ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Thanh Dư.
Tạ Thanh Dư năm nay mười bốn tuổi, đúng là thiếu nữ đang ở độ tuổi đẹp nhất.
Nàng ta có dung mạo thanh tú, bờ vai hẹp thân hình gầy yếu, đôi mắt đẫm lệ khiến người ta vừa thấy liền nhịn không được mà đau lòng.
Ở Tu Tiên giới đúng thật là chưa từng có loại chuyện kinh thế hãi tục* như lấy linh căn của người khác để mình dùng.
*Việc làm đi ngược quy tắc, khiến cho cả thế gian phải kinh hãi.
Nhưng Tạ Thanh Dư đúng thật là đã lấy đi Hỏa linh căn của nguyên chủ.
Thân thể này của Ngự Đan Liên vẫn còn ký ức.
Thân thể này không thể nào quên được nỗi đau khi bị sống sờ sờ xẻ thịt móc ra linh căn.
Thậm chí nàng chỉ nghĩ tới cảnh tượng kia thôi, thân thể đã bắt đầu run rẩy.
Xẻ thịt người khác, móc ra linh căn!
Tạ Thanh Dư lại giả vờ trông đến là vô tội!
Giống như thật là nguyên chủ vì ghen ghét mà vu khống nàng ta vậy!
Thế này còn có thể nhịn được sao?
Tuyệt đối không thể!
Nhưng vị sư tôn Bạch Trì kia của Tạ Thanh Dư, thật sự không hổ với cái tên* của hắn!
*白痴 - Ngu ngốc đồng âm với 白池 - Bạch Trì. Khúc này tác giả chơi chữ
Nếu bây giờ nàng vẫn kiên trì buộc tội Tạ Thanh Dư.
Không chỉ không thể lấy về linh căn như mong muốn.
Mà thậm chí còn khả năng làm liên lụy vị sư phụ nàng mới vừa bái xong.
Ngự Đan Liên quyết định tạm thời nhẫn nhịn.
Quân tử báo thù, mười vạn năm cũng không muộn!
Ngự Đan Liên quay đầu đi, phớt lờ Tạ Thanh Dư.
Nhưng một giọng nói lại vang lên bên cạnh nàng.
“Hiện giờ Cửu Huyền Kiếm Môn chúng ta là thật sự hoàn toàn không phân biệt tôn ti sao?”
“Ninh Triều ta tuy chỉ là Trúc Cơ kỳ, nhưng ta là đồ đệ của Lăng Vân tôn thượng.”
“Cho dù là Bạch Trì ngươi, cũng phải gọi ta một tiếng sư thúc!”
“Đồ đệ của ta đương nhiên cũng là sư thúc của đồ đệ ngươi.”
“Gọi sư thúc là muội muội?”
“Là ai dạy ngươi phép tắc vậy?”
Ngự Đan Liên đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Triều.
Ninh Triều lúc này hoàn toàn khác với vị sư tôn hiền từ vừa rồi.
Ánh mắt sắc bén, vẻ mặt nghiêm túc răn dạy Tạ Thanh Dư.
Ngự Đan Liên sửng sốt.
Lúc trước chung quanh có nhiều người cười nhạo, chế giễu, xa lánh hắn như vậy, hắn đều chẳng quan tâm.
Nhưng hắn lại bởi vì mấy câu giả dối của Tạ Thanh Dư mà ra mặt cho nàng?
Đây là sư phụ thần tiên gì vậy!
Tạ Thanh Dư nghe thấy lời khiển trách, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường.
Chỉ là một tên Trúc Cơ kỳ mà thôi, bối phận cao thì thế nào?
Nàng không hề sợ hãi quay đầu nhìn Bạch Trì, mắt rưng rưng.
“Sư tôn, con, con không hiểu, con không phải cố ý, hơn nữa, rõ ràng là muội ấy vu khống con trước…”
Bạch Trì trước nay đều không thích Ninh Triều, nhưng bất đắc dĩ là Ninh Triều lại có bối phận cao.
Hắn biết rõ đám lâu la trong môn phái đều không có thái độ tốt với Ninh Triều.
Nhưng hắn thân là Hóa Thần, vẫn để ý thanh danh.
Đương nhiên không thể giống đám lâu la đó, không để ý tới lễ nghĩa.
Huống chi, vừa rồi con nhóc chín tuổi kia mới vừa mắng Cửu Huyền Kiếm Môn bọn họ không có tôn ti.
Hắn đương nhiên không thể làm theo ý của con nhóc đó, ném đi thanh danh của mình.
Hắn chướng mắt Ninh Triều, nhưng cũng lười lãng phí thời gian với hạng tôm tép nhãi nhép như Ninh Triều.
Bảo đồ đệ xin lỗi, không chỉ thể hiện sự khoan dung độ lượng của hắn, còn thể hiện được hắn tôn trọng sư trưởng, làm người khiêm tốn chính trực.
“Lời nói của đứa nhỏ chín tuổi há có thể xem là thật? Nhưng mà danh môn chính phái chúng ta đúng là cần phải tuân thủ quy tắc lễ nghi, Thanh Dư, mau xin lỗi sư thúc đi.”