Đường Mộc Nhi sau một hồi lâu phân vân có nên cho Lăng Hồng biết suy đoán của mình hay không thì cô quyết định tung đồng xu để quyết định. Mọi chuyện trở nên khó khăn hơn khi bắt hụt đồng xu và khiến nó văng đi mất.
“Vậy là sao nhỉ? Nên nói không đây?” Đường Mộc Nhi tìm kiếm đồng xu, cuối cùng cũng thấy nó dưới gầm bàn.
Đồng xu đang ở mặt số, mặt mà cô quy ước là sẽ nói cho Lăng Hồng nghe suy đoán. Dù đã quyết định là sẽ theo kết quả đồng xu mà hành động, cô vẫn thấy hơi lo việc mình tiếp tục nghi ngờ Lục Á Tinh sẽ khiến Lăng Hồng mắng mình. Tuy nhiên có chơi có chịu, Đường Mộc Nhi liền lấy điện thoại ra và phát hiện mình không có số của Lăng Hồng.
Hết cách, cô đành đón xe tới nhà của Thẩm Trí Nguyên và nói với bảo vệ rằng mình là bạn của Lăng Hồng.
“Sao tôi chưa bao giờ nghe Lăng Hồng nói có người bạn như cô?” Người bảo vệ hơi nghi ngờ.
“Dạ, chắc tại chị ấy không có dịp nói. Chúng cháu cũng lâu rồi chưa gặp lại, số điện thoại của nhau cũng mất rồi. Chú cho cháu gặp chị ấy một lúc được không ạ?”
“Để tôi gọi cho cô ta xem, cô tên gì nhỉ?”
“Đường Mộc Nhi ạ.”
Người bảo vệ gọi điện một lúc và nói “Lăng Hồng bảo cô hãy tới bệnh viện, tới phòng 504.”
“Cảm ơn chú ạ.” Đường Mộc Nhi cúi đầu cảm ơn rồi lại đón xe tới bệnh viện.
Đường Mộc Nhi không có thiện cảm với bệnh viện, vì hai trong những điều mà cô sợ nhất là tiêm và uống thuốc, và lần nào tới bệnh viện thì kết quả đều là phải làm một trong hai. Ngoài ra, mùi ở đây cũng khiến cô thấy khá khó chịu.
Cô lờ mờ nhớ lúc nhỏ mình từng nằm viện một thời gian ngắn do sốt nặng, kí ức dường như không còn nhớ rõ đó của cô chỉ thấp thoáng vài hình ảnh và âm thanh. Lúc đó cô đã nghe ba mẹ cô nói với hồn ma, và buổi tối khi đang lim dim ngủ, cô nhìn thấy ba cô đang ngồi bên cạnh đốt bùa và niệm chú gì đó. Lúc trước cô cứ nghĩ đó là giấc mơ, sau này thì cô không còn nhớ tới kí ức đó nữa. Giờ thì cô đã hiểu đúng là có một hồn ma vào lúc đó. Quả đúng là gia đình trừ ma có một lời nguyền sẽ bị các hồn ma đeo bám chăng.
Đang suy nghĩ vẩn vơ, có một tiếng gọi phía sau “Đường Mộc Nhi.”
Cô quay lại, thấy ra là Lăng Hồng vửa gọi mình, cô đã đi lố qua khỏi phòng 504. Đường Mộc Nhi lại gần và nói “Tôi mới biết việc Thẩm Lực đã chết.”
“Đúng vậy. Nhưng lần này không phải tự sát mà là bị Thẩm Tài đầu độc, thế nên nếu cô muốn đổ tội cho Lục Á Tinh thì im đi.” Lăng Hồng rào trước.
Đường Mộc Nhi im lặng nhìn Lăng Hồng. Cả hai đứng như vậy một lúc, Lăng Hồng mới hiểu ra “Vậy là cô vẫn nghĩ đây là lỗi của Lục Á Tinh à? Nếu anh ấy có thuật điều khiển người khác gây án thì từ đầu sao không dùng?”
“Tôi nói ra cô đừng mắng tôi nhé.”.
Đam Mỹ Cổ Đại“Được, tôi hứa sẽ thật khách quan.”
Đường Mộc Nhi đem những suy đoán của mình trình bày với Lăng Hồng. Nét mặt Lăng Hồng thay đổi liên tục, có lúc cô muốn biện hộ cho Lục Á Tinh, lúc thì lại bị thuyết phục là hắn ta có tội.
“Chuyện này, chẳng lẽ lại là thật. Nhưng tôi đã yêu cầu anh ấy ngừng lại rồi cơ mà, nếu tôi đã không cần thì anh ấy còn tiếp tục để làm gì?” Lăng Hồng tự hỏi.
“Tôi không biết, nhưng hiện tại Thẩm Tài đang gặp nguy hiểm, và sớm muộn gì cũng tới lượt Thẩm Trí, và sau cùng chính là Thẩm Trí Nguyên.” Đường Mộc Nhi nói.
Lăng Hồng cảm thấy vô cùng hoang mang, không biết nên xử lý thế nào. Nếu Lục Á Tinh đã không nghe lời cô thì cô cũng không có cách nào ngăn anh ta được nữa. Nhưng cô cũng không thể trơ mắt đứng nhìn nhà họ Thẩm bị tận diệt. Dù cho người hưởng lợi cuối cùng là cô, nhưng được lợi từ cái chết của người khác thì có gì gọi là sung sướng?
Điện thoại của Đường Mộc Nhi có cuộc gọi tới, là của Hạ Vĩnh Thành.
“Alo, không còn nghi ngờ gì nữa, thủ phạm chắc chắn là Lục Á Tinh.”
“Tại sao anh có thể khẳng định điều đó?” Dù đây là giả thuyết cô đưa ra nhưng bản thân cô cũng không có chứng cứ để khẳng định.
“Thẩm Tài tự sát rồi, và người phát hiện chính là Lục Á Tinh.” Hạ Vĩnh Thành nói.
Nếu nói Lục Á Tinh vô tình là người phát hiện thì có quá nhiều sự trùng hợp rồi. Hạ Vĩnh Thành lại nói tiếp “Nhưng đó cũng chỉ là sự khẳng định của chúng ta, thời điểm Thẩm Tài chết Lục Á Tinh có chứng cứ ngoại phạm. Và cấp trên cũng đã quyết định đây là một vụ sợ tội tự sát rồi.”
“Em hiểu rồi, chúng ta không thể làm gì được Lục Á Tinh cả. Giờ chỉ còn cách phải tìm ra hồn ma thật sự mà hắn đang giữ.” Đường Mộc Nhi đáp.
Dù biết là không lịch sự nhưng Lăng Hồng vì tò mò mà đã nghe lén cuộc nói chuyện nãy giờ. Hy vọng cuối cùng về sự vô can của Lục Á Tinh đã sụp đổ. Cô thề với lòng là phải làm gì đó để ngăn anh ta giết hại hai người cuối cùng.