Hiếm khi Mộ Đông Phong được ở nhà một ngày, hôm nay không có cảnh quay của anh, cũng không cần đi quay quảng cáo hay tham gia sự kiện. Cảm giác nhàm chán không tả nổi.

Mộ Đông Phong mỗi lúc rảnh đều không có gì làm, theo thói quen lên mạng muốn xem chút tin tức.

Bỗng nhiên cửa sổ thông báo nhảy ra một tin nhắn từ đạo diễn Kiều.

Còn chưa kịp mở lên xem đã thấy ông ta gọi đến, nhìn số máy liên tục nhấp nháy trên màn hình. Cuối cùng Mộ Đông Phong cũng bấm vào nghe.

Đầu dây bên kia rất ồn ào, còn có thể nghe rõ tiếng mắng chửi của Hàn Nghệ vọng đến.

“Có chuyện gì vậy?” Anh hơi cau mày, mở loa ngoài lên. Sau đó vào giao diện xem qua tin nhắn một lượt.

“Đông Phong, Tiểu Thanh Mai hôm nay ở trường quay bát nháo một trận, nói không muốn quay phim nữa. Tôi cho rằng cô ta chỉ tức giận nhất thời mà thôi, nào ngờ không lâu sau Lâu Nhậm Hào gọi đến… Nói muốn hủy tài trợ cho bộ phim này.”

Đến đây đạo diễn Kiều khẽ thở dài: “Đã thông báo trước công chúng rồi, bây giờ nói bỏ là bỏ. Biết làm sao đây?”

Đạo diễn Kiều đây không chỉ là muốn thông báo cho Mộ Đông Phong biết, mà còn muốn nhắc khéo anh có thể vai diễn này sẽ không giữ được.

Lâu Nhậm Hào đầu tư phân nửa kinh phí cho bộ phim, lại còn là phim cổ trang. Tốn rất nhiều kinh phí.

Chưa kể đến trang phục hay đạo cụ, đội ngũ kỹ xảo nhất định phải trả một số tiền lớn.

Đạo diễn Kiều từ trước kì nghỉ đông đến giờ luôn rất mong chờ, ngày nào cũng lặp đi lặp lại chuyện giải thưởng lớn.

Tiểu Thanh Mai cũng vì thế mà kiêu căng không ít.

Rốt cuộc lại phải nghĩ đến Hàn Nghệ, không biết cô ấy đã dùng lời lẽ gì chọc giận Tiểu Thanh Mai kia rồi.

Mộ Đông Phong thở dài, “Không còn ai giúp được sao?”

“Không được, lúc trước vì Tiểu Thanh Mai tôi đã cự tuyệt mấy ông lớn ngành giải trí kia. Giữ vai nữ chính cho cô ta, bây giờ thì hay rồi. Mất cả chì lẫn chài…”

Nhắc đến ông lớn ngành giải trí, không phải nói bọn đàn ông đó muốn vai nữ chính. Mà là muốn nâng đỡ cho gà nhà của bọn họ.

Thế lực vừa lớn lại hùng hậu, nhưng nếu đem so với thái tử gia thì chắc chắc chỉ có thua chứ không hơn. Đạo diễn Kiều khi đó hóng hách từ chối bọn họ, bây giờ nghĩ lại, e rằng muốn bọn họ hợp tác không phải chuyện dễ dàng gì.

Nhận thấy đầu dây bên kia im lặng, đạo diễn Kiều bắt đầu hoảng sợ, vội vã nói vào trong điện thoại: “Đông Phong, không phải cậu cũng muốn rút lui đó chứ?”

“Không có, tôi chỉ nghĩ… Có thể nhờ quan hệ của Hàn Nghệ. Chị ấy quen rất nhiều người có tiếng, có lẽ sẽ không từ chối đâu.”

Đạo diễn Kiều hiểu ra, vừa nãy khi nhận được điện thoại của bên công ty về việc Lâu Nhậm Hào muốn hủy hợp đồng tài trợ. Ông quýnh quáng gọi điện thông báo khắp nơi, mà Hàn Nghệ lúc đó cũng tức đến mức mắng chửi không kiểm soát.

Làm gì nghĩ đến mấy chuyện này, đạo diễn Kiều mừng rỡ, vội vã nói: “Vậy… Vậy tôi đi bàn với Hàn Nghệ trước. Cậu, cậu tuyệt đối không được rút lui đâu đấy!”

“Được.” Mộ Đông Phong tắt máy, dạo một vòng trên hot search xem xét.

Mấy tin đồn của anh và Tiểu Thanh Mai hôm qua vẫn còn lan truyền, hôm nay đã bị người ta gỡ xuống.

Xem ra Tiểu Thanh Mai này hạ quyết tâm muốn rút khỏi bộ phim lần này, thế nên cũng không cần phải bám víu vào Mộ Đông Phong như trước nữa.

Phải nói, ngay từ đầu anh đã biết sẽ có ngày này. Hàn Nghệ tính tình phóng khoáng nóng nảy, nghĩ gì nói đó, chưa từng đặt ai vào mắt.

Những người từng tham gia quay phim cùng cô ấy ban đầu nói cô ấy xấu tính khó chịu, nhưng sau này lại hết lòng khen ngợi.

Nói Hàn Nghệ mạnh mẽ, rất có khí phách.

Bọn họ nghe Hàn Nghệ mắng chửi cả năm trời, sau này nhận được giải thưởng lớn sẽ tụ tập khen ngợi cô ấy hết lời.

Chỉ là Tiểu Thanh Mai không được kiên nhẫn như những người đó, bị doạ nạt một chút là ấm ức phát khóc.

Liền quay về mách lẻo với thái tử gia nhà cô ta, Mộ Đông Phong bật cười. Cảm thấy Lâu Nhậm Hào năm đó bồng bột không hiểu chuyện.

Đến hiện tại đã lâu như vậy rồi anh ta vẫn chẳng khôn ra là bao, thậm chí là con ngu xuẩn hơn trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play