Vương Tôn bị Phương Lâm kéo ra trung tâm, hắn tay phải cầm ly rượu lớn cười to nói: “Ha ha… các vị huynh đệ, đây là chúng ta Tiêu Diêu Phái người hùng, vì sao là người hùng, vậy phải nói hắn sự tích, chính là nhất kiếm bạo cúc Tô Mộ Dung, nhị kiếm bình tam quân, tam kiếm bình Viên Kiều Oánh hạ sơn”
Đệ tử Tiêu Diêu Phái nghe vậy liền hưng phấn cười lớn: “Ha ha… đại sư huynh ngươi đây là đang kể chuyện cười sao… ngươi xem Vương Tôn hắn sắc mặt, điều bị ngươi bôi đen!”
Đúng vậy, Vương Tôn lúc này vẻ mặt khó coi vô cùng, trong bụng thầm mắng: “Cái gì bạo cúc Tô Mộ Dung, bình Viên Kiều Oánh, thật hồ đồ”
Phương Lâm không để ý, tiếp tục vui vẻ hỏi: “Thế các ngươi ai giỏi kể chuyện, lên thuật lại lúc trưa chúng ta một trận chiến oai phong?”
“Để ta!” một giọng nói già nua vang lên, đám người sững sờ nhìn đến thì té cười không thôi
“Ha ha… cái này độc miệng Mã Lý, để lão kể chuyện thật có thể rất thú vị, ha ha…” xung quanh đám người hết sức vui vẻ hô lên
“Là hắn sao, vậy mà già như thế, xem ra ta cũng tính là một cái lão bối!” Vương Tôn có chút há hốc mồm
Mã Lý lưng có chút thẳng, vẻ mặt lấy lại sự hồng hào, từng bước một tiến đến trung tâm, đồng thời từng lời nói phun ra: “Này này, các ngươi lúc đó chiến đấu thật sự không biết thế nào tình hình, ta nghe Viên Kiều Oánh hô lên rằng, Vương Tôn tiểu tử chính là dùng hư chiêu dọa sợ Tô Mộ Dung, lại nói Tô Mộ Dung cái này mặt mũi rất quan trọng, bị người thấy hết, sau này ai đến dám cưới hắn vào đại môn đây?”
“Cưới hắn Tô Mộ Dung?” Tiêu Diêu Phái đệ tử mờ mịt
Hùng binh Mã Lý xuất trận: “Chính là yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu”
Lúc này đám người chợt ngộ ra, miệng cười quả thật phun nước: “Đáng chết Mã Lý, ngươi lại không đứng đắn, nhưng… lão tử thích, ha ha…”
Mã Lý thấy đám người nhiệt hỏa đã đến, thông não bài học cũng là giảng xong, thế là cười cười chắp tay sau lưng, ho nhẹ một tiếng lại tiếp tục nói: “Tiếp đến nha, Viên Kiều Oánh đối diện Vương Tôn chính là nhận ra tiểu tử này không đứng đắn ánh mắt, nhất thời bạo giận, đại chiêu trấn phái điều là lấy ra sử dụng!”
Tiêu Diêu Phái đệ tử rùng mình nhìn Vương Tôn, đồng loạt vì hắn mặc niệm: “Xong đời một xử nam!”
Phương Lâm bên cạnh an ủi Vương Tôn: “Lại có thể không đứng đắn ánh mắt, tiểu sư đệ, ngươi đây khẩu vị quá lớn, đến nói cái này mỹ nhân là đẹp thì đẹp, nhưng đầu óc không bình thường a!”
Vương Tôn nghe vậy thì tò mò hỏi: “Nàng ta không bình thường sao?”
Lưu Đồng gầy gò thiếu niên, phong thái rất nhẹ nhàng, lại là tuấn mỹ nam nhân, đứng lên rùng mình kể lại: “Tiểu sư đệ, ngươi có điều không biết, trước đây có mấy cái nam nhân tán tĩnh nàng, ta nghe nói chỗ đó điều bị tháo xuống, ta nghĩ Tô Mộ Dung cũng là một cái trong đó, ngươi không thấy Tô Mộ Dung thế nào thù hận khi nhìn nàng ta sao?”
Vương Tôn nuốt một ngụm nước bọt rồi xua tay nói: “Không không, ta chính là không hứng thú với nàng ta!”
Mã Lý nhíu mài đi qua: “Lẽ nào ngươi có hứng thú Tô Mộ Dung, vì thế muốn bạo hắn hoa cúc, y phục điều tháo xuống, cái này trách nhiệm, Hà Thanh Phái rất có thể vì Tô Mộ Dung mà đòi, ngươi chuẩn bị tâm lý làm tân sang sao?”
Hùng binh Mã Lý xuất trận: “Xong, một cái thích trồng hoa cúc!”
Vương Tôn đen mặt, cái này hết tật xấu cướp đoạt linh thạch, lại chuyển qua độc miệng, quả thực điều là tuyệt phẩm, trước dựa hơi lão cha, sau liền dựa vào hùng binh
Thấy Vương Tôn bộ dạng, Tiêu Diêu Phái đúng là không nhịn được lần nữa phun rượu: “Mã Lý không được chọc tiểu sư đệ, ha ha…”
Mã Lý thấy nhiệt hoả không sai, lại cười cười nói tiếp: “Đến nói đoạn cuối, các ngươi điều biết qua Viên Kiểu Oánh sở thích đi, nàng sau khi thất thủ một chiêu liền oán độc nhìn Vương Tôn, các ngươi nói xem, nàng khi trở về chính là muốn làm gì?”
Tiêu Diêu Phái đệ tử lâm vào suy tư
Có người thì nói: “Hẳn là trở về tìm người chúc giận!”
Mã Lý lắc đầu: “Sai, lúc trưa không tìm chúng ta chúc giận thì thôi, nào có lý tối đến chúc giận lên đồng môn”
Phương Lâm nghĩ nghĩ rồi nói: “Hẳn là trở về tắm rửa thật sạch!”
Mã Lý lại bình tĩnh lắc đầu: “Lại càng sai, nàng ta tắm có sạch hay không thì nào liên quan chúng ta, không thuyết phục!”.
||||| Truyện đề cử:
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Lại có người béo mập nói: “Ta đoán nàng trở về chính là ăn một chén lớn cơm!”
Mã Lý xua xua tay nói: “Sai vô cùng sai, tu sĩ lại đi ăn cơm làm gì?”
Béo mập gãi đầu rồi lui xuống
Lưu Đồng lúc này rùng mình, run rẫy nói: “Lẽ nào là trở về mài đao?”
Mã Lý như gặp bằng hữu tri giao, nhanh chống đi qua khoát tay với Lưu Đồng, lại hỏi hắn: “Vì sao ngươi lại đoán như thế!”
Lưu Đồng càng nghĩ càng có khả năng, lại nhìn xung quanh nói: “Các người thử nghĩ xem, nếu nói Viên Kiều Oánh sở thích chính là cắt cành, nếu cành này không cắt được có phải là vì đao này không bén?”
Tiêu Diêu Phái đệ tử nhất thời ngộ ra, vẻ mặt hưng phấn vỗ đùi lộp bọp: “Hay, rất có khả năng”
Mã Lý buông ra Lưu Đồng liền cười cười nhìn Vương Tôn: “Ha ha… Vương Tôn, ngươi nên tìm cái mai rùa úp lên cho tiểu đệ sử dụng đi!”
Vương Tôn khóe miệng quả thực có chút giật giật, cái này miệng tiện, vô địch miệng tiện mà hắn từng thấy qua
Phương Lâm lúc này nâng rượu lớn đưa lên mời mọi người: “Ha ha… đến, chúng ta đêm nay phải uống cho thật say, sáng mai lại tiến công Phá Kiếm Môn, chặn bọn hắn môn quan, khiến cho toàn tông Phá Kiếm Môn một cái nhiệm vụ điều không thể hoàn thành!”
Tiêu Diêu Phái nghe vậy liền bùng nổ nâng lý: “Tốt, tiến công Phá Kiếm Môn, ha ha…”
Một đêm rực lửa tưng bừng, tiếng hò hét vang vọng Tiêu Diêu Phái tứ phong