Diêu Thẩm nhìn chiếc mũ bảo hiểm trên tay với vẻ lo lắng.
Cậu sống phần lớn cuộc đời mình trong một ngôi làng yên tĩnh trên núi, câu cũng chả xa lạ gì với việc lái xe gắn máy và xe tay ga, nhưng chiếc xe màu bạc bóng loáng giữa hai đùi Tân Hổ Lỗi thì lại là một con mãnh thú khác hoàn toàn.
Tân Hổ Lỗi đã ngồi sẵn trên xe, tay đặt trên tay lái. Diêu Thẩm không thể nhìn thấy mắt anh qua tấm chắn tối màu của chiếc mũ bảo hiểm và điều đó khiến cho mọi thứ lâm vào trạng thái siêu thực.
Như thể cậu sắp đi phượt cùng với một người lạ, một người có thể đưa cậu đi bất cứ đâu.
Một cảm giác hưng phấn kỳ lạ chạy dọc sống lưng cậu.
Diêu Thẩm kìm nén nó xuống mức sợ hãi và trèo lên phía sau Tân Hổ Lỗi, vòng tay qua eo anh một cách lỏng lẻo.
"Chặt hơn," Tân Hổ Lỗi nói, từng từ nghe không rõ truyền qua chiếc mũ bảo hiểm. "Đừng có ngã."
Điều đó nghe có vẻ không yên tâm với Diêu Thẩm, người hét lên một tiếng kinh hãi khi Tân Hổ Lỗi đạp xe vào số và tăng tốc ra khỏi bãi đậu xe.
Anh lao vụt ra khỏi phim trường Hoành Điếm và đi vào những con đường sáng rực rỡ, chỉ có một vài chiếc ô tô bị bỏ lại phía sau khi họ phóng nhanh qua.
Diêu Thẩm cảm thấy sức gió như một vật hữu hình, đập vào cơ thể cậu như thể cậu đang trên một chiếc tàu lượn siêu tốc lao xuống bất tận. Nó khiến ngón tay cậu bám sâu vào vòng eo thon gọn của Tân Hổ Lỗi, áp sát ngực vào lưng anh. Sự thân mật này khiến cậu nóng bùng lên xấu hổ.
Cậu thậm chí còn không thích người đàn ông này, đáng ra cậu không nên bám lấy anh ta như thế.
Đến tận khi Tân Hổ Lỗi dừng xe trên một con phố le lói ánh sáng nằm giữa hai tòa nhà văn phòng cao chót vót, Diêu Thẩm hết mức nhanh chóng xuống xe -- vô cùng nhẹ nhõm khi lại thấy mặt đất vững chắc dưới chân mình.
Cậu chưa bao giờ cảm thấy biết ơn phương tiện giao thông công cộng hơn thế trong đời mình.
Cậu sẽ bắt xe buýt về khách sạn, Tân Hổ Lỗi có thể tự mình đi về.
Về phần mình, Tân Hổ Lỗi vẫn bình tĩnh hơn bao giờ hết. Anh ta cất cả hai chiếc mũ bảo hiểm dưới yên xe và nghiêng đầu ra xa hướng chỉ đường.
"Lối này," anh nói, đút tay vào túi và dẫn Diêu Thẩm lên vỉa hè quanh co.
Anh dừng lại trước một cánh cửa không có gì đặc biệt, trông chả giống một nhà hàng chút nào.
Diêu Thẩm quan sát khoảnh khắc anh ta rút một thứ gì đó trông đáng ngờ giống như một chiếc chìa khóa ra khỏi túi quần và nhét nó vào ổ khóa của cánh cửa.
Lại nữa, anh ta lại làm điều gì đó cực kỳ khả nghi như thể anh ta không nghĩ Diêu Thẩm sẽ bắt được anh ta.
Cánh cửa mở ra, tiếng trò chuyện và mùi thức ăn lập tức bay ra ngoài, nơi mà một phút trước chỉ là một cánh cửa gỗ tầm thường và sự im lặng.
Diêu Thẩm theo sau Tân Hổ Lỗi và ngay lập tức bị choáng ngợp bởi không khí sôi động bên trong nhà hàng chật chội.
Bên trong là sự kết hợp lạc quẻ giữa các khung gỗ lộ ra ngoài và sàn nhà sáng bóng, bục cao với một số bàn thấp riêng lẻ, như thể bản thân nhà hàng là một phần của phim trường, kết hợp với một số đồ đạc hiện đại bóng láng như TV màn hình phẳng và một cái bể cá trang trí vô lý chiếm phần lớn bức tường phía bắc.
Ít nhất thì Diêu Thẩm đoán nó chỉ mang tính chất trang trí, vì nó không giống bất kỳ bể cá sống nào trong các nhà hàng hải sản mà cậu từng đến.
Một người phục vụ phát hiện ra họ và mỉm cười tiến lại gần họ, lau tay vào chiếc tạp dề buộc quanh eo.
"Vương gia-" chả biết điều gì khi nhìn thấy khuôn mặt của Tân Hổ Lỗi khiến anh ta lắp bắp mất một lúc. " Vương gia trong bộ phim Hoàng đế! Sự hiện diện của ngài thật vinh dự cho cơ sở tầm thường của chúng tôi."
Cú vớt tuyệt đấy. Tiếc là Diêu Thẩm đã biết Tân Hổ Lỗi là quỷ vương rồi.
Điều thú vị hơn là người phục vụ hẳn cũng biết điều đó.
Điều đó đã khẳng định sự nghi ngờ trước đó của cậu khi nhìn thấy Tân Hổ Lỗi rút ra chiếc chìa khóa kỳ lạ rằng đây không phải là một nhà hàng bình thường.
Một ý nghĩ bất chợt khiến máu cậu đông lại. Đây có thể là một cái bẫy?
Tân Hổ Lỗi đã phát hiện ra Diêu Thẩm là một pháp sư được cử đến để gửi anh ta trở lại cõi quỷ?
"Xin vui lòng cho chúng tôi một gian riêng," Tân Hổ Lỗi nói.
Người phục vụ gật đầu hào hứng và dẫn anh ta đến chiếc cầu thang hẹp lên tầng hai, nơi có dãy tre và rèm ngăn cách các góc phòng ăn.
Bọn họ ngồi ở một góc sâu, Tân Hổ Lỗi ngay tức khắc ra gọi món cho bọn họ: "Mang những món ngon cho chúng tôi."
Diêu Thẩm ngồi đối diện Tân Hổ Lỗi và cố gắng không để lộ sự e ngại của mình.
Mục đích chính xác của Tân Hổ Lỗi ở đây là gì? Tại sao anh ta lại đưa Diêu Thẩm đến một nơi mà thậm chí nhân viên cũng biết anh ta là ai?
Chẳng lẽ những người khách quen ở tầng dưới cũng là quỷ?
"Chúng ta sẽ không bị làm phiền ở đây," Tân Hổ Lỗi nói, bất thình lình đưa Diêu Thẩm ra khỏi sự ảo tưởng lo sợ của mình.
"Bởi các tay săn ảnh hay người hâm mộ," anh giải thích thêm khi rõ ràng Diêu Thẩm không hiểu dụng ý của anh.
"Phải rồi," Diêu Thẩm nói, lau lòng bàn tay đẫm mồ hôi trên đùi.
Có phải cậu đang suy nghĩ quá nhiều không?
Sẽ rất hữu ích nếu hệ thống có thể nói bất cứ điều gì, nhưng rõ ràng nó chỉ có khả năng trở nên bí ẩn vào những thời điểm bất tiện tiện nhất.
Họ trải qua vài phút trong sự im lặng khó chịu trước khi người phục vụ mang đồ ăn đến. Mỗi tay hai khay gồm những chiếc đĩa và bát nhỏ với những phần thức ăn được chia nhỏ một cách tinh tế mà Diêu Thẩm cũng không nhận ra.
Nó trông rất kỳ lạ và khác biệt, mặc dù có thể thấy rõ một vài miếng thịt và cá nhưng tất cả các loại nước sốt đều có mùi khác nhau.
Diêu Thẩm lưỡng lự với đôi đũa trên tay trên những chiếc đĩa. Cố gắng trì hoãn việc cho bất cứ thứ gì vào miệng.
Tân Hổ Lỗi đang nhàn nhã đào bới thức ăn của mình. "Thử đi, ngon đấy," anh nói, môi quấn lấy thứ gì đó như là dạ dày bò, hoặc không.
Mấy thứ đồ ăn chết tiệt này có bị bỏ độc không vậy?
Tại sao hệ thống lại không nói cho cậu biết điều gì chứ?
Người phục vụ quay lại bàn của họ, mỉm cười rạng rỡ. "Mọi thứ có hợp khẩu vị của quý khách không?"
Tân Hổ Lôi ậm ừ, sau đó lại nói thêm: "Mang rượu theo mùa cho chúng tôi."
Người phục vụ lưỡng lự một chút trước khi gật đầu. "Có ngay đây thưa ngài."
Rượu đến và Diêu Thẩm mệt mỏi nhìn chiếc bình sứ khi Tân Hổ Lỗi rót cho cả hai.
Cậu chắc chắn sẽ không uống thứ đó đâu.
Tân Hổ Lỗi nâng ly mời nhưng Diêu Thẩm lắc đầu. "Tôi không uống."