Đúng thật thì không phải người xấu tính, chỉ có mỗi tội hơi cộc cằn.
Trương Thịnh Hàm nghĩ rồi ngồi xuống ghế sô pha, cầm túi chườm lạnh áp lên gò má, vừa lạnh lại vừa đau. Nhớ lại chuyện kinh hồn khi nãy, nếu như Thục Thanh Di không xuất hiện kịp thời thì không biết giờ cô đã ra sao.
Nhưng mà... Tại sao anh lại quay lại?
Cô vẫn còn nhớ mình đã bảo sẽ xuống xe trước hẻm, hai người cũng đã tạm biệt nhau. Vậy mà lúc nguy cấp nhất, anh lại bất ngờ xuất hiện như thế.
Còn đang nghĩ đủ điều, nhưng chưa biết sắp xếp tâm trạng ra sao thì một cái áo thun trắng từ đâu bay tới. Nó bay "vèo" một cái vào lòng Trương Thịnh Hàm, khiến cô giật bắn mình mà nhìn trước mặt. Thục Thanh Di đi tới, tiếp tục ném thêm một cái quần thun đen thể thao.
"Thay ra đi!"
"Nhưng anh vừa bảo không thích cho người khác mượn quần áo mà?"
Anh nhìn cô nhíu mày.
"Nhưng tôi càng không thích cô ở dơ trong nhà tôi."
Trương Thịnh Hàm lườm anh một cái, lẩm bẩm.
"Vậy anh thì được chắc?"
"Nó cái gì vậy?"
Thấy anh muốn hỏi, cô liền chột dạ mà chuyển đề tài.
"Nói gì đâu?"
"Nhưng mà... Không phải anh đã lái xe về rồi ư? Tại sao anh quay lại đúng lúc tôi gặp biến thái vậy?"
Thục Thanh Di nhìn cô chằm chằm.
Tại sao ư?
Anh cũng không hiểu trong đầu mình nghĩ cái gì? Là vì rảnh rỗi quá hay là đã mất trí rồi mà thích lo chuyện bao đồng như vậy? Lúc vừa xoay vô lăng, Thục Thanh Di vô tình nhìn thấy con hẻm mà Trương Thịnh Hàm bước vào đèn đường thưa thớt không an toàn. Nhưng lúc ấy anh chưa hề có ý định dừng, càng không nghĩ mình sẽ dừng.
Đúng.
Không có lí do gì để dừng cả.
Nhưng chưa được năm phút sau, anh lại không nghĩ được gì mà vô thức quay xe lại, một mạch chạy về chỗ ban đầu.
Trương Thịnh Hàm thật sự tò mò muốn biết, người này tại sao không hề xấu tính, cũng không phải hạng người có tiếng mà kiêu căng. Nhưng vì sao anh lại luôn lạnh lùng, luôn cộc cằn khó chịu.
Thục Thanh Di ho một tiếng, nói rồi quay người đi ngay.
"Nhớ nhầm đường nên quay lại thôi! Tắm rửa gì đó đi chứ? Tôi còn phải ngủ kia mà?"
"Thì tôi chỉ hỏi thế thôi!"
Anh nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô, cố gắng ra vẻ hung dữ chút.
"Hỏi cái gì? Muốn tôi đứng đây với cô tới sáng à?"
Trương Thịnh Hàm thay quần áo xong rồi ra ngoài, thầm nghĩ lần này được Thục Thanh Di giúp đỡ thì sẽ mang ơn. Dù rằng trông anh đôi khi rất đáng ghét, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng anh tốt bụng. Cô nhìn chiếc ghế sô pha dài còn có gối vuông màu xanh lam, đoán được tối nay mình ngủ ở nơi này.
Thế là, cô đến cầm gối vuông lên, cẩn thận phủi sạch sẽ chỗ nằm của mình. Từ lúc vào phòng tắm rửa đến giờ không thấy Thục Thanh Di đâu, nghĩ rằng anh đã ngủ nên cô không tiện làm phiền. Nếu đã vậy, thì tắt đèn đi ngủ là xong.
Nào ngờ vừa đến chỗ công tắc, thì Thục Thanh Di đã đi xuống, đứng ở ngay bậc thang.
"Sao còn ở đây?"
Trương Thịnh Hàm cười cười, tâm trạng đã không còn sợ hãi nữa mà đã ổn định hơn.
"Tôi chuẩn bị ngủ rồi này! Anh cũng ngủ sớm đi!"
Anh nhếch đuôi mày, khó hiểu hỏi.
"Ngủ? Ở đâu á?"
Cô chỉ qua sô pha mình vừa thu xếp gọn gàng.
"Đó đó!"
Thục Thanh Di nhìn đồng hồ đã là 10 giờ tối, lòng vừa buồn ngủ lại vừa vô cùng khó chịu. Lẽ ra giờ này anh đã ngủ từ rất lâu rồi, ngủ một giấc cực ngon luôn là khác. Nhưng ngặt nỗi ở đây lại có một người ngốc như vậy, khiến anh muốn ngủ cũng không yên. Anh đi đến, vừa đứng đối diện Trương Thịnh Hàm đã đưa tay ra sờ trán cô.
"Cô bị ấm đầu hả? Nhà tôi thiếu gì phòng không ngủ, ngủ sô pha làm gì?"
Cô chớp mắt, ngẫm lại câu anh vừa nói xong rồi liền áy náy.
"Không cần đâu! Anh giúp tôi rồi đưa tôi về đã phiền lắm rồi, tôi ngủ đâu cũng vậy mà!"
Thục Thanh Di đưa hai tay lên chống hông, hờ hững hỏi.
"Cũng biết vậy luôn hả? Cũng đủ phiền rồi thì thêm chút nữa không có chết đâu! Đi lên phòng nhanh đi!"
Trương Thịnh Hàm chưa từng thấy qua ai có ý tốt mà lại nói năng kì lạ như vậy cả. Nhưng nếu như Thục Thanh Di đã quyết tâm muốn tống cô lên lầu, thì cô cũng không thể ngủ lại sô pha. Quả nhiên như những gì anh đã nói, thì căn hộ này ngoài phòng trống ra không có gì nhiều hơn.
Anh chọn tùy tiện một phòng cạnh phòng mình, có đầy đủ chăn gối rồi để Trương Thịnh Hàm tự nhiên. Thấy cô đã đi vào trong, anh mới bảo.
"Có phòng rồi thì ngủ đi! Đừng có làm phiền tôi!"
Thục Thanh Di đóng sầm cửa, sau đó bên ngoài không còn tiếng động gì.
Làm phiền cái gì cơ?
Rõ ràng là anh ta tự rước phiền phức về nhà, rồi tạo ra thêm một đống phiền phức khác. Lỗi đâu phải do mình đâu chứ?
Trương Thịnh Hàm hậm hực một lúc, cố gắng tự trấn an bản thân rằng anh vừa giúp cô, nên cô phải cư xử thật đúng mực, thật hòa nhã. Ngồi xuống nệm, sờ lên gối và chăn vẫn còn mới tinh và thơm mùi hương hoa cỏ tinh khiết, lòng cô đột nhiên lại thấy trống vắng kì lạ.
Gia đình cô, chưa từng cảm nhận được cảm giác êm ấm thế này.
Nằm ngửa xuống nệm rồi nhìn lên trần nhà, nhìn chùm đèn pha lê đang treo mà lòng ngổn ngang suy nghĩ. Nhưng chuyện qua lâu vậy rồi, giờ có nghĩ cũng không thay đổi, cũng không thể quay về. Trương Thịnh Hàm vùi mặt vào chăn bông mềm mại, nhịn không được mà bất ngờ kêu lên.
"A! Thích quá đi!"
Sau đó cô hốt hoảng bịt chặt miệng mình, trố mắt đảo qua đảo lại.
Thôi xong rồi! Thục Thanh Di sắp sửa tung cửa vào mắng mình một trận.
Ba!
Hai!
Một!
Rầm!
"Trương Thịnh Hàm! Có biết giờ là mấy giờ rồi không? Mai tôi còn ra ngoài nữa đấy!"
Trương Thịnh Hàm cười trừ, gượng gạo tuột xuống giường rồi đến chỗ của anh mà xoa xoa.
"Tôi biết rồi! Anh về ngủ đi nhé! Ngủ đi nhé!"
Thục Thanh Di thật muốn cốc một cái cho lõm đầu của cô, nhưng lại bị dáng vẻ ngờ nghệch này khiến anh khựng lại. Lúc cô đẩy anh ra khỏi phòng, hai tay vô tình như thể luồng vào ôm lấy eo anh.
Anh lùi lại, ho một tiếng rồi lườm rõ bén, sau đó mới chịu vào phòng đóng cửa lại.
...
Tùy tiện chọn một phòng ư?
Thế nào mà lại tùy tiện chọn đúng ngay phòng có sẵn chăn nệm sạch sẽ, còn ở ngay bên cạnh thế kia hả Thục Thanh Di?
Thục Thanh Di:"..."