Người đàn ông càng nóng nảy, nhưng lại không dám làm gì Cố Vũ Thư, đành phải xoay người tóm lấy tay vợ chồng Thôi Vượng đang lảng tránh: "Ông bà giải quyết chuyện này đi!"

Tôi vừa thò đầu ra đã nhìn thấy đôi mắt mờ đục của Thôi Vượng như móc câu chặt chẽ bám vào tôi, khiến toàn thân tôi run lên vì sợ hãi.

Cố Vũ Thư một tay bảo vệ tôi: “Không phải chỉ là tiền thôi sao?”

"Ra giá đi, tôi sẽ trả"

Nghe vậy, mắt Viên Tiểu Nữ lập tức sáng lên.

"Mày có bao nhiêu?"

"Bà muốn bao nhiêu?"

"Vậy mày phải giúp Tiểu Căn nhà tao tìm việc, lấy vợ cho nó, mày đồng ý không?"

"Ừ."

"Thế thì mày đưa tao 880.000 tệ là được"

Cố Vũ Thư nghe vậy bật cười: “Tôi không có nhiều tiền như vậy."

"Nhưng cô ấy đã có thai rồi, là con của tôi, bà hỏi một chút xem anh ta có muốn cưới cô ấy không?"

Quả nhiên, Tiểu Chu nghe vậy mặt đỏ lên, quay đầu về phía Viên Tiểu Nữ: “Bà để tôi tốn gần 300.000 tệ để cưới mặt hàng đã bị dùng rồi, dì cả à, chúng ta đều là người cùng thôn, bà nỡ lừa gạt tôi thế hả"

Viên Tiểu Nữ mở miệng định nói cái gì, Tiểu Chu đã nhăn mặt.

"Được rồi, giờ bà trả lại 100.000 tệ tiền đặt cọc cho tôi để tôi đi tìm người khác!"

"Dì làm gì có tiền, tiền cũng đưa cho..."

Vừa nói bà ấy vừa chột dạ liếc nhìn Thôi Vượng, rõ ràng là sợ bị đ á n h.

Không ngờ Cố Vũ Thư lúc này lại rất dễ nói chuyện: “Không sao, để tôi đưa cho anh.”

Tiểu Chu trực tiếp giơ ngón tay cái lên: "Được đấy, vậy mới là đàn ông."

"Nhưng tôi nhắc anh trước, gia đình này giống như hố sâu không đáy, dính vào rồi anh không thể dứt ra được"

Cố Vũ Thư cười nhạt cũng không trả lời

Tiểu Chu đưa số thẻ xong không nói thêm gì mà rời đi luôn

Viên Tiểu Nữ còn muốn nói gì đó nhưng đã bị Thôi Vượng t á t một cái, bà ấy giống như con chim cút trong trời đông lạnh lẽo, co vai, rụt cổ không dám nói thêm gì.

Giữa ban ngày đ á n h vợ Thôi Vượng không hề ngại ngùng, quay qua Cố Vũ Thư ông ta lại cười thật thà: “Chúng ta đều là người một nhà, sao phải nói chuyện tiền nong."

"Thế này nhé, tôi sẽ không nói nhiều nữa. Nếu anh đưa tôi thêm 280.000 tệ nữa, cũng bằng giá nhà Tiểu Chu thôi, tôi sẽ đồng ý cho hai người kết hôn, được không"

Không suy nghĩ lâu, Cố Vũ Thư gật đầu.

Bởi vì anh đồng ý dễ dàng quá, trong mắt Thôi Vượng thoáng qua một chút hối hận, hối hận vì mình ra g i á quá vội vàng, ra g i á r ẻ quá.

Nhưng rất nhanh ông ta lại thấy đáng g i á.

Bởi vì thái độ của Cố Vũ Thư rất kính cẩn: "Ba, ba và mẹ vừa mới đến thành phố, nếu không có chỗ ở, ba có thể ở chỗ của con trước."

Thấy đối phương nửa tin nửa ngờ, anh còn gọi xe và nhờ tài xế đưa thẳng về nhà mới.

Thôi Vượng được đón tiếp nồng hậu như vậy, ông ta kích động đến mức nước da ngăm trên mặt ông ta cũng chuyển đỏ: "Được, nhà con có rượu trắng không?"

“Ba ở nhà cái gì cũng không giỏi, riêng uống rượu thì ba đứng thứ hai không ai dám nhận thứ nhất”

"Có đủ cho ba uống"

Được con rể mới nịnh bợ, Thôi Vượng hoàn toàn bị thuyết phục: “Được, được, đúng là con rể của ta”

Ông ta cười nói: “Biết thế không nên nghe lời m ẹ Tiểu Mân, ba nên sớm gả con gái cho con, ba con ta mỗi ngày uống mấy chén với nhau, sống như vậy sung sướng biết bao"

Nghe vậy, Viên Tiểu Nữ im lặng.

Nửa tiếng sau.

Cố Vũ Thư bận trước bận sau đưa hai vợ chồng lên xe về nhà mới, sau đó mới gọi xe đưa tôi về khu chung cư chúng tôi từng ở, giao tôi cho hàng xóm chăm sóc.

Dì mở cửa đón tôi, nghi ngờ hỏi: "Tiểu Cố, cháu không vào à?"

Anh cười nhẹ: “Cháu phải đi mua rượu cho bố vợ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play