Trúng Bẫy Trà Xanh

3


1 tháng


3.

Tôi cầm điện thoại di động lên, vừa mở ra đã thấy mười cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là Chu Chi Ngôn.

Tin nhắn Wechat.

Chu chó chết: Còn chưa dậy?

Chu cho chết: Đi ăn sáng, tôi đón cô.

Chu chó chết: Tiện thể nói cho tôi nghe xem giữa cô và Chu Khởi có chuyện gì.

Chu chó chết: Dương Trình Trình, mở cửa!

Chu chó chết: Dương Trình Trình, nghe điện thoại!

Chu chó chết: ?

Chu chó chết: Chu Khởi cũng không nghe điện thoại, cô vẫn đang ở cùng nó?

Chu chó chết: :) (icon mỉm cười)

Tay tôi run lên, lỡ bấm vào một icon có sẵn: (^o^)

Lại vội vã thu hồi.

Chu Chi Ngôn lập tức gọi điện tới, tôi run rẩy ấn nút nghe.

Điện thoại vừa kết nối, tôi đã nghe thấy đầu bên kia cười lạnh một tiếng, sợ tới mức nổi hết da gà.

Chết chắc rồi, Chu Chi Ngôn tức giận, tám phần là tôi bị ăn mắng.

“Người bận rộn như cô cũng có thời gian rảnh nghe điện thoại cơ à?”

Tôi thở dài, hắn vừa mở miệng đã xỏ xiên người khác.

Khi chơi game và mắng người, rất nhiều câu tôi đều học từ hắn, hiệu quả không tồi.

Tôi đang khổ sở suy nghĩ xem nên trả lời hắn thế nào để không bị mắng.

Chu Chi Ngôn lại nói một câu: “Gặp mặt rồi mắng sau, cô ở đâu? Tôi đến đón cô.”

Tôi che trán than thở, định lừa gạt cho qua chuyện này, bèn nói chung chung: “Tìm tôi làm gì? Anh ở đâu? Để tôi qua chỗ anh, mời anh đi ăn cơm đền tội.”

“Cô đừng gạt tôi, nhiều năm như vậy, cô chỉ cần khẽ chổng mông lên tôi cũng biết cô định đánh loại rắm nào.”

“Chu Chi Ngôn, anh nói chuyện lịch sự tí đi!”

Chu Chi Ngôn khẽ cười hai tiếng: “Được, vậy thì cô chỉ cần khẽ chổng mông lên tôi cũng biết cô định thả loại khí gì.”

Tôi mỉm cười, nhắc nhở một cách đầy thiện ý: “Câm miệng đi, về sau ra đường anh nên ít nói chuyện thì hơn, dễ ăn đòn.”

“Đừng đánh trống lảng, mau nói đi, cô đang ở đâu?”

Tôi đấm tay xuống giường, hừ, đồ chết tiệt, không ngờ hắn lại phát hiện ra.

Tôi đột nhiên nghĩ ra, tôi có thể nói rằng tôi đang ở nhà, sau đó chạy về trước khi hắn tới là được.

Không thể không nói, tôi không dùng sự thông minh tài trí của mình để đi tranh cử tổng thống Mỹ quả là lãng phí.

“Tôi ở nhà, còn chưa dậy, lát nữa anh hẵng đến.”

Đầu bên kia hơi ngừng lại: “Cô đang ở nhà? Vừa hay, tôi đứng ngay trước cửa, mau mở cửa đi.”

Tôi kinh ngạc, hồi lâu không dám lên tiếng.

Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, buổi sáng hắn tới nhà tôi, ai mà ngờ được bây giờ hắn vẫn còn ở đó?

Chu Chi Ngôn thấy tôi không nói chuyện, hắn hít sâu một hơi, cố nén tức giận: “Có phải cô đang ở chỗ Chu Khởi không?”

Hắn đoán trúng ghê, tôi không thể làm gì khác, đành lí nhí đáp: “Ừm.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play