Trúng Bẫy Trà Xanh

1


1 tháng


1.

“Sao anh dám ghét bỏ tôi?” Tôi tức giận hỏi.

Cảm giác trước mắt hơi mơ hồ nhưng tôi vẫn có thể nhìn rõ vành tai đỏ bừng của người kia.

Bàn tay kia đang giãy giụa định rút đi, tôi lại vội vàng nắm chặt lấy, hỏi lại lần nữa.

Đột nhiên tôi nghe thấy âm thanh bé như muỗi kêu: “Chị Trình Trình… chị… mau buông tay đi, em không ghét bỏ chị, lúc nào em cũng…”

Tôi càng đắc ý hơn, trước đó còn ngượng ngùng ghét bỏ tôi, không coi tôi là con gái, chỉ coi tôi là anh em, hôm nay tôi sẽ để hắn hiểu rõ thế nào là trời cao đất rộng.

Đầu hơi choáng váng, tôi khẽ lắc lắc mấy cái.

Sau đó, tôi thấy mặt Chu Chi Ngôn tối sầm lại, đi về phía bên này, tôi hơi mơ màng, sao lại có hai Chu Chi Ngôn?

Tôi nghiêng đầu sang nhìn kỹ, Chu Khởi?

Rượu cũng tỉnh bớt một nửa.

Tôi chưa kịp phản ứng, Chu Chi Ngôn đã đen mặt tách hai chúng tôi ra.

Hắn thở hồng hộc chất vấn: “Hai người đang làm gì?”

Giờ phút này, tôi ước gì mình hôn mê.

Đêm nay, quả thực là thất bại lớn nhất trong đời tôi, tôi xấu hổ đến mức chỉ muốn ngồi trực thăng bay ra khỏi Trái Đất.

“Anh, bọn em chỉ đang tâm sự…” Gương mặt trắng nõn của Chu Khởi cũng đỏ lên.

Chu Chi Ngôn nghiến răng nghiến lợi: “Tâm sự cần phải ghé sát vào nhau như vậy sao?”

Hắn vừa nói còn vừa lạnh lùng lườm tôi một cái.

Tôi nhanh chóng giả vờ say, lắc lư trái phải, ánh mắt mông lung, ừm, trái lắc ba lần, phải lắc hai lần, nhắm mắt, lặp lại…

Chu Chi Ngôn ôm tôi lên.

Chu Khởi bỗng lên tiếng: “Anh, để em làm cho.”

Chu Chi Ngôn ôm tôi chặt hơn, mắng Chu Khởi: “Làm cái khỉ gì? Mau cút về nhà cho anh!”

Nếu là lúc bình thường, gặp được cảnh tượng này thì tôi sẽ vênh mặt nói một câu, hừ, lỗi là do tôi quá xinh đẹp, hai người đừng vì tôi mà cãi nhau.

Nhưng giờ khắc này, tôi chỉ muốn dựng thẳng ngón giữa với bọn họ, bảo bọn họ mau lượn đi cho khuất mắt tôi.

“Chị Trình Trình đã là bạn gái của em rồi, bọn em đang yêu nhau.”

Tôi vô cùng sợ hãi, suýt thì nhảy ra khỏi ngực Chu Chi Ngôn.

Chuyện lúc nào vậy? Sao người trong cuộc là tôi cũng không biết gì? Nhóc con Chu Khởi này định làm gì thế?

Rõ ràng, Chu Chi Ngôn cũng bị chiêu rút củi đáy nổi này của Chu Khởi làm cho ngẩn người.

Chu Khởi duỗi tay ra: “Anh, bây giờ anh có thể trả chị ấy cho em chưa?”

Người đang ôm tôi hô hấp bỗng trở nên không ổn, sau đó tôi bị ném sang một lồng ngực khác.

Chu Khởi đón lấy tôi, hơi lảo đảo mấy bước.

Tôi thầm nghĩ, đều tại thằng nhóc này bình thường không chịu tập luyện, nhất định không phải vì tôi nặng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play