Sau nửa năm đó, giờ nghỉ trưa nào cũng đánh cờ với Phó tổng. Nghiêm Khuynh bị người ta chiếu tướng suốt nửa năm, cuối cùng cũng thắng được một lần.
Vì thế lúc này, anh nhìn Chúc Ngữ, mỉm cười, không nói gì nữa.
Con đường này rất khó khăn, rất gian khổ, anh mang tất cả mọi may mắn của mình để đánh cuộc, cuối cùng cũng thắng. Có khổ hơn cũng chẳng cần phải nói, vì Vưu Khả Ý đang ở đây, anh không muốn cô phải buồn.
Chúc Ngữ nhìn anh cả buổi trời, cuối cùng cũng không cười nữa, khi tiễn hai người đi về, bà chỉ thấp giọng nói một câu: “Lần sau lại đến, đánh cờ với tôi.”
Nói một câu thế thôi, bà không cười nhưng Vưu Khả Ý lại toe toét, cười như một đứa trẻ, đuôi lông mày khóe mắt cũng nhướng cao đầy sung sướng.
Cô ôm chầm cổ Nghiêm Khuynh, hun cái chụt, mừng rỡ gào toáng lên: “Nhìn đi nhìn đi, em đã bảo anh là người có thể khiến người ta thích mà.”
Trước mặt phụ huynh, Nghiêm Khuynh bị cô ‘phi lễ’ như vậy, mặt đỏ hồng, kéo cô xuống, “Cháu xin lỗi, cô ấy là như thế, đôi lúc hơi kích động nên làm chuyện không màng hậu quả—”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT