Vưu Lộ được đưa tới bệnh viện thành phố, Vưu Khả Ý cứ đi qua đi lại trên hàng lang như kẻ mất trí, trên mặt không có chút biểu cảm gì, ánh mắt vô hồn trống rỗng như một con rối.
Cứ đi qua đi lại một cách máy móc, cứng ngắc như thế.
Nghiêm Khuynh đứng cuối hành lang nhìn cô, tất cả sự an ủi đều mất đi ý nghĩa.
Lúc ngồi trên xe, khi chị lấy lại tỉnh táo trong giây lát, anh nghe thấy Vưu Lộ khóc lóc nói với Vưu Khả Ý: “Gã tới tìm Nghiêm Khuynh, không tìm được thì đẩy chị té xuống bậc tăng cấp[bạc tam cấp chứ], đạp thật mạnh một cái vào bụng chị…”
Vưu Khả Ý cố gắng nén tiếng khóc hỏi chị: “Là ai? Gã đó là ai?”
Ý thức của Vưu Lộ lại dần trở nên mơ hồ, trước khi nhắm mắt, chị yếu ớt nói một câu: “Chị không biết… Khả Ý, xin em thương chị, hãy cứu, cứu con của chị…”
Nghiêm Khuynh đứng dưới ngọn đèn màu trắng cuối hành lang, nhìn Vưu Khả Ý cứ đi qua đi lại một cách máy móc như thế, cả người cô gầy yếu như một sợi cung đang căng chặt, không thể buông lỏng dù chỉ trong giây lát.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT