Lúc máy bay vừa đáp xuống đất thì cuối cùng Vưu Khả Ý cũng hiểu rõ mọi thứ, không cần chính miệng Chúc Ngữ giải thích với cô làm gì, mọi chân tướng đều đã hiện rõ ràng ngay trước mắt.
Cái gọi là thỏa hiệp chẳng qua chỉ vì muốn lừa gạt sự tin tưởng của cô, thừa dịp cô đang vui quên tất cả mọi thứ để hạ thấp sự phòng bị của cô, để Vưu Khả Ý về nhà, tự chui đầu vào lưới.
Mợ không bệnh, nói thế chẳng qua để có cớ lừa cô tới Thượng Hải thôi.
Mẹ không đi gặp bạn gì cả, mà người được gọi là ‘bạn’ kia lại đúng là Nghiêm Khuynh.
Và hai chuyện khiến Vưu Khả Ý cảm thấy sợ nhất chính là: Một, cô không biết phía Nghiêm Khuynh đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc mẹ đã nói điều chi mà khiến Nghiêm Khuynh không nhận cả điện thoại của cô? Hai, nếu mợ không sinh bệnh thì mẹ lừa cô đến Thượng Hải làm gì?
Trong khoảnh khắc như thế, khi đứng trong sân bay người đến người đi, cô rất muốn khóc, rất muốn phát điên rồi hỏi mẹ, liệu đời này có thể cho cô được tự lựa chọn cuộc sống mình muốn được hay không, cho dù hậu quả có tồi tệ thế nào thì cô cũng tự chịu trách nhiệm, vì sao lại không thể cho cô dù chỉ chút tự do ít ỏi đó chứ?
Sống hai mươi mốt năm trên đời, Vưu Khả Ý chưa từng được sống cho mình. Liệu rằng cô nhất định phải móc tim mình ra, làm một con robot chỉ biết nghe lệnh mà không suy nghĩ mới được à?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT