Phương Thành tỉnh bơ đặt túi lại lên bàn, mỉm cười, “Anh Nghiêm, đây là sao? Bàn chuyện làm ăn à? Ngại quá, tôi không bao giờ tiếp xúc với những thứ này, nếu cậu muốn tìm tôi bàn chuyện làm ăn thì e là nên tìm con nghiện nào đó sẽ dễ hơn.”
“Bàn chuyện làm ăn? Nghe thú vị đấy.” Nghiêm Khuynh chậm rãi chọn hai chén tử sa trên khay trà, sau đó bưng bình lên tới gần mũi rồi ngửi, khen một câu, “Trà ngon.”
Khuôn mặt Phương Thành vẫn không có chút biểu cảm, chẳng nói năng gì.
Trong phòng yên tĩnh, chỉ có Lục Khải và người bị cậu ta đạp hồi nãy đang đứng ở cửa nhìn hết cảnh này.
Dưới ba đôi mắt đang nhìn chằm chằm, Nghiêm Khuynh múc hai muỗng bột trong túi ra bỏ vào mỗi chén một muỗng, sau đó tỏ ra vui vẻ rót trà ngon mà ban nãy anh khen vào trong chén.
Anh lấy một chén trong đó lên, lắc đều trong không, nhìn bột phấn từ từ tan trong nước, sau đó lại đặt nó xuống khay. Tiếp theo lại cầm chén thứ hai, vẫn lặp lại trình tự tương tự.
Sau khi bình tĩnh làm hết một loạt động tác này, anh mỉm cười nói: “Phương Thành, con người tôi không thích ăn một mình. Nếu anh đã phái người tới tặng hàng tốt cho tôi như vậy thì đáng ra mọi người chia nhau một phần, cùng hưởng mới phải.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play