Nghiêm Khuynh cúi đầu nhìn tay của hai người đang dán vào nhau, từng ngón tay cô trắng nõn thon dài, mỗi phân tấc trên da thịt như một món đồ sứ thượng hạng, vừa trơn bóng vừa lộng lẫy, nhìn qua là biết chưa từng làm bất kì việc nhà gì. Còn anh thì sao? Có nốt chai, có vết thương, cuộc sống dày dạn gió sương in dấu lên làn da ấy.
Anh giấu diếm rút tay đi, dịu dàng xoa đầu cô như một đứa trẻ, “Ngoan, đừng làm chuyện khiến mình phải hối hận, về nhà đi thôi. Tôi là người thế này, kẻ thù khắp nơi, bình thường người muốn gây khó dễ cho tôi nhiều vậy rồi, huống chi bây giờ còn bị thương? Nếu có người muốn nhân cơ hội tới trả thù, tôi tự lo cho mình chưa xong, sao có thể chăm sóc cho em, em cảm thấy tôi có bản lĩnh đó à?”
Vưu Khả Ý trợn tròn mắt.
Cuối cùng vẫn quyết định thỏa hiệp. Nghiêm Khuynh gọi xe đưa cô tới trước cổng tiểu khu, sau đó đi với cô đến trước cửa lên căn hộ.
Màn đêm tĩnh lặng, giờ phút này dằng dặc như biển cả.
Suy nghĩ của cô vẫn còn đắm chìm trong câu chuyện xưa cũ, hoàn toàn vẫn chưa thoát ra khỏi. Cô cảm thấy lồng ngực mình nghẹn cứng, vì quá khứ của anh, vì sự cô độc của anh, vì cuộc đời hoang vu này.
Cô đứng dưới ánh đèn cảm ứng âm thanh, trong khoảnh khắc nó vừa tắt, cô nghiêng người ôm lấy Nghiêm Khuynh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT