Mấy bị trái cây rơi bình bịch xuống đất, mấy quả táo lăn lộc cộc, lớp vỏ trơn nhẵn xinh đẹp bên ngoài thoáng chốc lại bị ám một lớp bụi đất, không còn bộ dạng ban đầu nữa.
Vưu Khả Ý muốn thét to thì đột nhiên có người bịt miệng. Cô hoảng sợ bị người ta nhét vào xe, sờ tìm di động theo bản năng.
Hai người đàn ông một trái một phải ngồi hai bên Vưu Khả Ý, cũng không có ý định ngăn lại hành động muốn gọi điện thoại của cô.
Trong đó, có một gã còn nói: “Cũng tốt, mày chủ động gọi cho Nghiêm Khuynh bảo hắn tới cứu đi, tránh phí tiền điện thoại của tao. Anh Phương không dễ nói chuyện như anh Nghiêm đâu, chịu trả tiền điện thoại.”
Một gã khác lại nở nụ cười, cổ họng khàn khàn khó nghe, như bị người ta bóp cổ mà nói: “Này Bạch, mày đừng dọa người ta vậy chứ, dù gì cũng là người của anh Nghiêm, mày không sợ nó trở về lại nói lung tung lời chúng ta, rơi vào tai anh Phương thì tụi mình ăn hết?”
Giờ phút này Vưu Khả Ý mới thật sự cảm thấy mình thật ngây thơ, thế mà còn nghĩ chuyện của mấy ngày trước đã trôi qua thật rồi.
Chuyện chưa bắt đầu thì sao lại dễ dàng kết thúc chứ?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play