Nghiêm Khuynh đang từ dưới cầu thang phía trước đi tới, lúc nhìn thấy cô thì rõ ràng có thở phào nhẹ nhõm, như thể ban nãy anh còn đoán chuyện gì đó tệ hơn thế này nhiều. Anh đi tới trước mặt cô, hai chân mày nhíu lại, khom lưng nhặt cái di động bị cô ném ra xa kia, “Vì sao không nhận điện thoại?”
Vưu Khả Ý ngẩn ra nhìn anh, “Anh, vì sao anh lại tìm được tôi?”
Lúc này cô mới chợt nhận ra, cô không ra khỏi trường, đương nhiên người của Nghiêm Khuynh sẽ chờ mà không thấy cô đâu. Sau khi anh nhận điện thoại thông báo thì tới thẳng đây ngay, gọi điện thoại mà cô không nhận, xem ra quá nửa là đoán cô xảy ra chuyện gì.
“Học viện của các cô còn lầu dạy múa thứ hai sao?” Nghiêm Khuynh hỏi ngược lại cô, “Ngồi ở đây làm gì? Có một cú điện thoại mà cũng không nhận, với cô, di động là vật trang trí sao? Chẳng lẽ không biết người khác sẽ lo lắng hả?”
Giọng nói của anh chẳng có chút độ ấm nào, câu sau lạnh lẽo hơn câu trước, chân mày vẫn nhíu chặt, rõ ràng vì hành động bốc đồng của cô mà tỏ ra không vui.
Vưu Khả Ý bị người ta chất vấn bằng giọng điệu này, tâm trạng vốn đang buồn bực càng trở nên khó chịu.
Đúng thế, cô ăn no rửng mỡ ngồi đấy hóng mát đấy.
Cô làm cho anh lo lắng, làm cho anh tìm một trận, làm cho anh nghĩ cô bị kẻ thù của mình chém chết!
Cô cứng rắn xoay đầu lại, gay gắt hỏi ngược lại: “Tôi làm chuyện gì cũng phải báo cáo với anh sao?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play