Ban đêm, trong ngôi miếu đổ nát, sư tử Tuyết Hoa tạm thời làm giá cắm nến, cố gắng chống đỡ hai ngọn lửa nhỏ.

Cố Nhai Mộc khoanh tròn hẻm núi trên bản đồ: “Ta sẽ bày sát trận ở đây.”

“Hẻm Thiên Hiểm?”

Một trong hai huynh đệ Du gia – Du Song biết rõ nơi này, phản đối: “Từ hẻm Thiên Hiểm đi về phía trước hai trăm dặm chính là thành Tự Do.”

Thành Tự Do, ý nghĩa như tên vô cùng tự do, thành chủ thành Tự Do theo đuổi nguyên tắc mạnh được yếu thua, cổ vũ tu sĩ trong thành tự giết lẫn nhau, thường xuyên tổ chức võ đài trăm người, người sống sót cuối cùng có thể chiếm được rất nhiều tài nguyên.

Nếu điện chủ Tuyệt Sát Điện liên thủ với thành chủ thành Tự Do thì sẽ rất phiền phức.

“Nếu muốn giết ta, Tuyệt Sát Điện chủ phải tự mình ra tay.”

Không phải Đỗ Thánh Lan quá đề cao bản thân, mà là bên cạnh hắn còn có một con rồng làm vệ sĩ.

Đỗ Thánh Lan tiếp tục nói: “Nhưng đối phương đã nói trong một tháng không thể đuổi giết ta, cho nên mồi nhử thật sự là Cố Nhai Mộc.”

Chỉ khi ở gần thành Tự Do, đối với Tuyệt Sát Điện chủ mà nói đây chính là cơ hội không thể bỏ qua.

Sau khi Cố Nhai Mộc chết, một tháng sau giết Đỗ Thánh Lan bị nhiễm hơi thở đặc thù rất dễ dàng. Hơn nữa cả người cự long đều là pháp bảo, gân rồng, máu rồng đều vô giá. Hơn một ngàn năm trước, lão tổ Trảm Nguyệt Sơn nhờ việc giết rồng nổi danh thiên hạ, danh tiếng Tuyệt Sát Điện chắc chắn sẽ lại nổi như cồn.

Lúc này Cố Nhai Mộc bỗng nhiên nói: “Không cần phải lo lắng về thành chủ thành Tự Do.”

Y cười nhạo: “Đồng minh nhân loại vốn không bền. Khi các ngươi xuất hiện, thành chủ thành Tự Do phát hiện chúng ta đang nhắm vào điện chủ Tuyệt Sát Điện, hắn chắc chắn sẽ rút lui.”

Như để chứng minh tu sĩ nhân loại dối trá, một cổ hơi thở đáng sợ bộc phát, trong ngôi miếu đột nhiên xuất hiện một cái xác thú khổng lồ màu đen.

Sư tử Tuyết ngất ngay tại chỗ.

Đỗ Thánh Lan nhóm lửa thêm một lần nữa, mọi người mới thấy rõ cái xác trên mặt đất không phải là quái thú khổng lồ, mà là một con rồng thứ thiệt!

Người tạo ra động tĩnh lớn như vậy chính là Cố Nhai Mộc.

Đỗ Thánh Lan nghĩ đến điều nào đó: “Hơn một ngàn năm trước, ngươi làm thịt con rồng kia?”

Cố Nhai Mộc gật đầu: “Mấy ngày trước tiện đường thu hồi.”

Thân rồng vạn năm không thối rữa, cho dù không còn sống thì khí thế vẫn kinh người như xưa.

“Ngoại trừ gân rồng bị làm thành Khốn Long Khóa lừa người khác, thi thể luôn bị ta giấu trong một ngọn núi tuyết ở cực bắc.”

Gân rồng, Khốn Long Khóa, lừa người?

Một câu nói ngắn ngủi chứa quá nhiều tin tức, Vô Khả Vi luôn điên khùng khát máu lại giật giật môi, giống như định hỏi điều nào đó.

Nhưng Cố Nhai Mộc không cho gã cơ hội lên tiếng, tiếp tục nói: “Sau khi phục kích điện chủ Tuyệt Sát Điện thành công, ta sẽ mượn thân phận này bán đấu giá xác rồng này, tuyên bố ‘bản thân’ tử vong, hơn nữa sẽ tuyên bố với bên ngoài rằng Đỗ Thánh Lan trọng thương chạy trốn.”

Đỗ Thánh Lan không thể chết, hắn từng là người Đỗ gia, có một giọt tinh huyết đốt hồn đèn ở Đỗ gia. Trừ phi hắn thật sự chết một lần, nếu không hồn đèn sẽ không tắt.

Y bổ sung thêm vài chi tiết về vụ ám sát, trong ngôi miếu lại một lần nữa rơi vào tĩnh lặng.

Cố Nhai Mộc coi im lặng là cam chịu, thu hồi bản đồ nói với Đỗ Thánh Lan: “Ngày mai ngươi liên lạc với điện chủ, phải đòi phân nửa thù lao bán đấu giá.”

Một nữ tử xinh đẹp duy nhất trong bốn người, trước giờ không mở miệng cất tiếng hỏi: “Các ngươi và Tuyệt Sát Điện… Có hợp tác?”

Đỗ Thánh Lan biết Cố Nhai Mộc lười kể chuyện ngoài kế hoạch, bèn giải thích: “Tiền bán Khốn Long Khóa.”

“…..”

Trong mối quan hệ hợp tác, hiềm khích càng ít càng tốt nên Đỗ Thánh Lan giải thích rõ ràng thêm một lần nữa.

Bốn vị cường giả im lặng.

Trong câu chuyện này có quá nhiều tình tiết đảo, không có lấy một người tốt. Cố Nhai Mộc không phải người tốt, lão tổ Trảm Nguyệt Sơn lại càng không, điện chủ Tuyệt Sát Điện thì càng không cần phải nói. Còn Đỗ gia bị gài bẫy… Thế gia tu chân có ai lương thiện đâu chứ?

Về Đỗ Thánh Lan, trên phố đồn hắn khi sư diệt tổ, cấu kết với ác long làm điều xấu.

Ai mà ngờ được, Đỗ Thánh Lan ở đây lại than thở: “Thế đạo này có thể tin được ai? Ta không so đo hiềm khích lúc trước, cho Tuyệt Sát Điện kiếm tiền, người ta lại muốn giết ta.”

Lời Đỗ Thánh Lan thật sự không nghe lọt tai nổi, nữ tử xinh đẹp chủ động tìm một chỗ ngồi xuống tu luyện, dường như hoàn toàn ngăn cách với thế giới xung quanh.

Hai người còn lại, huynh đệ Du Song và Du Giang cũng giống như vậy, Vô Khả Vi không thích chỗ đông người, thà ra ngoài ngồi trong thời tiết giá lạnh.

Đỗ Thánh Lan suy nghĩ một lúc rồi đi theo ra ngoài.

Đêm giữa mùa hè năm nay dường như chưa bao giờ mát mẻ như lúc này, mát đến run người.

Trên mặt Vô Khả Vi có một vết sẹo đáng sợ, đến cảnh giới nhất định, trừ phi là vết thương rất nặng có độc tố, nếu không thì rất khó để lại sẹo.

Đỗ Thánh Lan không hỏi nguồn gốc vết sẹo, hỏi rõ nguyên nhân hắn đi theo ra ngoài: “Hình như Vô đạo hữu có chút bất mãn với chúng ta.”

Vô Khả Vi đang lau chùi bảo đao bên mình, nghe vậy thì một hơi thở bạo ngược bùng nổ trên người, dường như một giây sau sẽ rút đao cứa cổ Đỗ Thánh Lan.

“Ngươi giết ta cũng không sao, nhưng bị lời thề Thiên Đạo phản phệ sẽ không thể báo thù, đây mới là thiệt thòi lớn.”

Vô Khả Vi điên, nhưng gã không phải kẻ liều lĩnh. Thù hận khiến gã kiềm chết sát khí, nhưng ánh mắt vẫn rất hung tợn: “Sau khi con rồng kia thay thế thân phận điện chủ Tuyệt Sát Điện, ta sợ rằng hắn sẽ càng làm nhiều chuyện tương tự.”

Vô Khả Vi không quan tâm ai sống ai chết, gã chỉ giận cá chém thớt sang sát thủ cả thiên hạ, rất muốn gặp tên nào giết tên nấy.

Đỗ Thánh Lan nhíu mày: “Không dám dấu gì ngươi, hắn đang có kế hoạch biến Tuyệt Sát Điện thành Nhân Nghĩa Đường, hành y tế thế.”

“…..”

Đỗ Thánh Lan đề nghị Vô Khả Vi vào miếu cùng mình, đi đến trước mặt Cố Nhai Mộc: “Phiền ngươi nhắc lại lời hứa trước kia, lập lời thề.”

Cố Nhai Mộc như nghe thấy trò đùa nào đó, ánh mắt lạnh lẽo không có ý cười: “Thề?”

Đỗ Thánh Lan: “Ta không muốn ngươi bị người khác hiểu lầm.”

Cố Nhai Mộc có điên mới tin hắn, nói trắng ra là Đỗ Thánh Lan chưa từng tin y, chỉ mượn cơ hội này để y lập lời thề. Mỗi khi đối phương nói chuyện tào lao, y lại nghĩ đến hình ảnh hắn tự nhiên đứng chắn trước mặt y.

“Mà thôi…”

Cố Nhai Mộc nói qua loa hai câu, tỏ vẻ sẽ phát triển Tuyệt Sát Điện thành nơi tốt cứu thế tế dân. Tuy rằng có lệ, nhưng đúng là lời thề Thiên Đạo.

Sau khi nói xong, Cố Nhai Mộc gay gắt nói: “Bản tôn cũng có thể lấy đạo tâm xin thề, ngay từ ban đầu ta đã muốn phát triển Tuyệt Sát Đường thành Nhân Nghĩa Đường.”

Một đao khách luôn xem đao là sinh mệnh – Vô Khả Vi lúc này suýt chút nữa trượt tay làm rơi đao.

Nữ tử xinh đẹp đang tập trung tu luyện, lông mi không ngừng run rẩy.

Hai người còn lại, Du Song là tu sĩ luyện thể hít một ngụm khí lạnh, suýt nữa nấc lên vì kinh ngạc.

Sau khi lập lời thề, Cố Nhai Mộc bình yên vô sự, điều này cho thấy lời thề này thật còn hơn chữ thật nữa.

Một con ác long trong lòng luôn nghĩ đến cứu tử phù thương, sau đó liên hệ với con ác long từng hợp tác với lão tổ Trảm Nguyệt Sơn, lão tổ giết rồng chỉ là lừa đời lấy tiếng.

Ác long bị trấn áp ở Trảm Nguyệt Sơn ngàn năm, chẳng lẽ trong chuyện này có gì mờ ám? Con rồng này chắc hẳn có oan khuất!

Cố Nhai Mộc không có thuật đọc tâm, không biết những người này đang nghĩ gì, chỉ thấy ánh mắt của họ có hơi buồn nôn làm vảy rồng của y sắp nổ tung luôn rồi.

Trước khi con rồng này nổi giận, Đỗ Thánh Lan ho khan một tiếng, nói lời chính nghĩa: “Chư vị, Tuyệt Sát Điện làm vô số điều ác, chúng ta phải giết ma đầu, quét sạch gió độc cho nhân gian chính đạo!”

“…..”

Để đến thành Tự Do, trước tiên phải băng qua rừng rậm hoàng kim mênh mông, từ ngôi miếu đến đó cũng phải mất mấy ngày, Cố Nhai Mộc cùng Đỗ Thánh Lan xuất phát trước, những người còn lại ngồi xe thú tới đó.

Hai người đến trước hai ngày, Cố Nhai Mộc đến hẻm núi bố trí trận pháp, Đỗ Thánh Lan thì đến một nơi yên tĩnh, bóp nát đá cuội ngày hôm đó điện chủ Tuyệt Sát Điện để lại.

Nam tử mặc trường bào đỏ như máu xuất hiện.

Một cái bóng mờ đã ngưng thành thực thể, dường như mấy ngày nay điện chủ Tuyệt Sát Điện lại có kỳ ngộ nào đó, tu vi tăng mạnh.

Trái tim Đỗ Thánh Lan chùng xuống, hiểu rằng không bao giờ được khinh địch, mỉm cười nói: “Nghe nói Đỗ gia ra giá 21 triệu linh thạch.”

Giống như không phải số linh thạch làm hắn vui, mà là gài bẫy được Đỗ gia.

Thành công này khiến nam tử mặc trường bào đỏ như máu coi thường hắn. Hắn không hận Đỗ gia mới là lạ, nhưng người mang lòng hận thù sẽ không thể làm nên nghiệp lớn.

Thù hận là chuyện dễ bị lợi dụng nhất.

Tâm tư của điện chủ Tuyệt Sát Điện giấu sau lớp mặt nạ, thứ duy nhất để lộ là đôi mắt không nhìn thấy bất kỳ dao động nào.

“Theo thỏa thuận ban đầu, ta sẽ chỉ phái một tên tu sĩ trúc cơ kỳ tới đưa linh thạch, địa điểm giao dịch ở…”

“Địa điểm do ta quyết định, ở thành Tự Do. Trước khi mặt trời mọc vào sáng ngày mốt, ngươi phái người đợi ở cửa thành.”

Xung quanh thành Tự Do chỉ có núi, linh khí đất trời ở nơi đó khá cằn cỗi. Gia tộc có chút lai lịch cũng sẽ không đóng quân, huống chi là Tuyệt Sát Điện.

Địa phương tu luyện không tốt, đối với sát thủ mà nói là tự tìm đường chết.

Yêu cầu của Đỗ Thánh Lan trong mắt điện chủ Tuyệt Sát Điện là điều rất bình thường. Thành Tự Do không thuộc thế lực của Tuyệt Sát Điện, hơn nữa khoảng cách xa, thời gian gấp rút, Tuyệt Sát Điện không kịp bố trí, đối với hắn càng an toàn.

“Được.”

Bóng người màu đỏ biến mất, nụ cười trên mặt Đỗ Thánh Lan dần phai.

Trở lại nhà trọ, Cố Nhai Mộc đã đợi rất lâu hỏi: “Nói xong chưa?”

Đỗ Thánh Lan gật đầu: “Tu sĩ trúc cơ kỳ thực lực yếu, không thể đến thành Tự Do trong vòng hai ngày, cách duy nhất là để môn đồ vận chuyển linh thạch tới trước, sau đó Tuyệt Sát Điện sẽ tìm người trong thành để giao dịch.”

Cố Nhai Mộc: “Mấy chuyện này không quan trọng, chỉ cần đảm bảo hắn cắn câu là được.”

Bao năm qua Đỗ Thánh Lan luôn nhìn thấu lòng người, nghe vậy thản nhiên nói: “Cắn câu. Sát thủ luôn chú trọng đánh bất ngờ.”

Điện chủ Tuyệt Sát Điện cho rằng mình chiếm ưu thế, ai mà ngờ được gã sẽ ra tay với con ác long mà ngay cả Trúc Mặc cũng kiêng dè?

Giống như ai mà ngờ được Cố Nhai Mộc đã sớm mưu đồ làm thế nào để thừa kế tài sản của Tuyệt Sát Điện.

Để đảm bảo kế hoạch không xảy ra sơ suất, sau khi vào thành bọn họ không gặp Vô Khả Vi và những người khác, ở những nhà trọ khác nhau.

Sáng sớm hôm sau, trước khi mặt trời mọc, Đỗ Thánh Lan đã sớm trốn trong bóng tối cùng Cố Nhai Mộc. Không bao lâu sau, một tu sĩ trúc cơ kỳ lén lén lút lút xuất hiện. Gã khẩn trương nhìn xung quanh, Đỗ Thánh Lan như một bóng ma lướt qua trước mặt tu sĩ.

Chỉ trong tích tắc, tu sĩ phát hiện nhẫn trữ vật chứa linh thạch đã không còn.

Sau khi Đỗ Thánh Lan lấy được nhẫn trữ vật, Cố Nhai Mộc xuất hiện muốn xé rách không gian nhưng lại bị một bình phong vô hình ngăn cản. Trên bầu trời xuất hiện một nam tử cường tráng, cùng lúc đó thủ vệ ở cửa thành đọc chú ngữ kỳ quái, hơi thở yếu dần rồi chết ngay tại chỗ.

Một hơi thở lạnh lẽo quẩn quanh bên người Đỗ Thánh Lan, không ảnh hưởng đến tu vi nhưng không thể xua tan, nhưng rất nhanh sau đó cổ hơi thở đã biến mất không thể truy lùng, giống như tất cả chỉ là ảo giác.

Trước kia Đỗ Thánh Lan từng nghe Cố Nhai Mộc nói rằng sứ giả sẽ đốt cháy thần hồn khởi động chú thuật, nhưng khi tự trải nghiệm mới biết được bí ẩn bên trong, thảo nào có rất ít người có thể trốn thoát truy sát của Tuyệt Sát Điện.

“Đáng chết!” Cố Nhai Mộc dường như thật sự tức giận.

Đỗ Thánh Lan ngăn cản y, sắc mặt khẽ biến: “Đừng kích động, rời khỏi thành Tự Do trước đã.”

Đỗ Thánh Lan không do dự chém một kiếm vào bình phong vô hình phía sau.

Thành chủ Thành Tự Do trên bầu trời nheo mắt… Đúng là tiểu bối lợi hại.

Có lẽ lời khuyên của Đỗ Thánh Lan có tác dụng, Cố Nhai Mộc không nổi giận, trái lại theo hắn phá tan bình phong mà đi.

Thành chủ thành Tự Do sững sờ trong giây lát.

“Đuổi theo.” Một giọng nói vang lên bên tai, chính là điện chủ Tuyệt Sát Điện chẳng biết xuất hiện từ bao giờ.

Thành chủ thành Tự Do hơi do dự, tối hôm qua đối phương mới tìm hắn bàn chuyện hợp tác, đề nghị thù lao khiến hắn không thể cự tuyệt. Theo kế hoạch, hôm nay hắn sẽ thu hút sự chú ý của rồng, điện chủ Tuyệt Sát Điện nhân cơ hội đánh lén.

Nhưng bất ngờ là Cố Nhai Mộc lại chọn bỏ chạy.

Chuyện này không giống loài rồng trong ấn tượng của hắn?

Chẳng phải người ta nói chủng tộc này hiếu chiến, coi nhẹ sống chết à?

Lời tác giả:

Đỗ Thánh Lan: Đừng bao giờ đánh mất đạo đức cao đẹp.

Cố Nhai Mộc: Đúng vậy, chúng ta g.iết chết điện chủ Tuyệt Sát Điện là trừ ma vệ đạo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play