Khi Tần Mang quay xong, trời cũng đã gần sáng.

Thâm Thành ban đêm luôn nhộn nhịp và ồn ào, mặc dù là đêm khuya, cũng có thể nhìn thấy ánh đèn neon nhấp nháy sáng rực.

Xuyên qua cửa sổ kính trong suốt trong nhà hàng trên tầng cao nhất, những ánh đèn đó như những vì sao lấp lánh trên bầu trời vậy.

So với bữa tối thịnh soạn trước mặt Mạnh Thính và Tiểu Đồng, Tần Mang ở đây chỉ uống một ly nước ép dưa hấu ướp lạnh, quay chụp cả ngày nên cô cũng không có khẩu vị ăn uống.

Ban đầu không khí khá là yên tĩnh.

Cho đến khi—-

Tiếng hô kinh ngạc của Tiểu Đồng truyền đến: “Wow, các bài viết trên diễn đàn đều bị chặn hết rồi.”

“Cái gì?”

Cô gái khép hờ hai mắt như đang dưỡng thần, hàng mi cong vút mở ra nhìn sang.

Lúc này, Tiểu Đồng đang tiếp tục nhập từ khóa, sau đó hít một hơi thật sâu: “Tất cả những bài viết liên quan đến vị Hạ gia kia, toàn bộ đều không còn.”

Mạnh Thính bình tĩnh lại, như thể nhận ra điều gì đó, anh ta dứt khoát mở các nền tảng khác để tìm kiếm.

Quả nhiên, tất cả đều không còn.

Theo bản năng nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp cho dù mặc bộ váy đỏ rực rỡ đến chói mắt, cũng không thể che giấu ánh hào quang của người đối diện, Mạnh Thính mở miệng, sửng sốt vài giây, sau đó trong đầu nảy ra một suy đoán táo bạo.

“Em nói xem, Hạ tổng có phải vì bảo vệ em nên mới xóa sạch như vậy?”

“????”

Hàng lông mày thanh tú của Tần Mang chậm rãi cau lại, lời nói của Mạnh Thính thành công khiến cô không còn ý định muốn ngủ nữa.

Cái quỷ gì?

Ai bảo vệ ai?

Hạ Linh Tễ?

Cô?

Trong đầu cô hiện lên khuôn mặt lạnh lùng cấm người khác đến gần của Hạ Linh Tễ lúc trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn càng nhăn lại.

Mạnh Thính nói có sách mách có chứng phân tích: “Em xem đi, hiện tại tất cả các diễn đàn lớn đều đang thảo luận xem ai là người hôm đó đã ở lại với Hạ tổng trên du thuyền. Mặc dù trước đó Thẩm Uyển Âm đã đăng một bức ảnh về chiếc du thuyền trên trang cá nhân, nhưng rõ ràng là không có bằng chứng xác thực nào, mọi người vẫn còn đang tiếp tục suy đoán.

“Anh nghi ngờ, Hạ tổng lo lắng bọn họ sẽ phát hiện ra em, nên mới xóa đi toàn bộ các bài viết.”

Cuộc đối thoại tối hôm qua của cô và Hạ Linh Tễ đột nhiên hiện lên trong đầu Tần Mang.

Đúng là có nhắc đến diễn đàn.

Hạ Linh Tễ cũng thật sự giải quyết nó.

Có vẻ như giải quyết đến không có vấn đề gì—-

Có mà vấn đề lớn thì có!

Anh ta cứ mạnh bạo xử lý âm thầm như vậy, muốn qua mặt ai đấy!

Bên này, Mạnh Thính đã phân tích đến cuối cùng, nhìn khuôn mặt có vẻ đẹp đứng đầu giới giải trí của Tần Mang, rất tự tin mà nói chắc chắn: “Hạ tổng nhất định rất thưởng thức em!”

“Em phải nắm chắc cơ hội này để đến cọ mặt.”

“Không thể để mọi thứ tốt đẹp đều rơi vào tay Thẩm Uyển Âm được. Lúc đầu, cô ta dựa vào ánh nhìn của Hạ tổng mà khiến quản lý cấp cao của đoàn phim nghĩ Hạ tổng vừa ý cô ta, sau đó điều động nội bộ để cô ta trở thành một trong những ứng cử viên sáng giá nhất cho vai nữ chính.”

Đôi môi đỏ mọng của Tần Mang khẽ mấp máy, tắc một ngụm khí, nói không ra lời.

Những ngón tay mảnh khảnh sáng bóng chậm rãi nâng lên, uống một ngụm nước ép dưa hấu ướp lạnh để bình tĩnh lại.

Nghe thấy lời Mạnh Thính nói, lửa giận mới ép xuống lại bùng lên: “Có ý gì?”

“Thẩm Uyển Âm được đoàn phim điều động nội bộ trước, là vì Hạ Linh Tễ?”

“Đúng vậy….”

Mạnh Thính không ngờ Tần Mang sẽ tức giận như vậy, vừa định mở miệng ra giải thích.

Thì đã thấy vị tổ tông này không thèm nghe lời giải thích, trực tiếp từ trong túi xách lấy ra chiếc di động cá nhân cả ngày nay chưa động vào.

Vốn là định đi chấp vấn với đầu sỏ gây tội.

Nhưng đập vào mắt là một loạt tin nhắn Wechat của Ổ Vũ Tây, cũng đề cập đến chuyện này. Kéo tiếp xuống dưới, mới là tin nhắn Hạ Linh Tễ trả lời câu nói sáng nay của cô.

Hạ Linh Tễ: [Cô Tần, quá khen rồi.]

“Bang—-”

Tần Mang vẻ mặt lạnh lùng đập lên mặt bàn.

Như đổ thêm dầu vào lửa.

“Hạ Linh Tễ cái đồ chó này!”

“Nhưng em vẫn còn cơ hội….” Mạnh Thính vẫn còn đang phân tích.

Nghe thấy lời nói này của cô, anh ta đột nhiên sợ hãi bịt miệng cô lại: “Em em em…..không biết ở đây tai vách mạch rừng sao?!!”

Tầng Mang nhướng mi, âm thanh vốn mềm mại giờ lại thêm chút lạnh lùng: “Làm sao, sợ bị chém đầu à?”

Ngay sau đó, cô đứng bật dậy.

“Em đi đâu đấy?”

“Thanh lý môn hộ.”

Lưu lại bốn chữ, cô liền quay đầu rời khỏi nhà hàng.

Chỉ còn duy nhất ly nước ép dưa hấu mà cô mới uống hai ngụm trên bàn, dưới ánh đèn, ánh lên một màu đỏ tươi thần bí kỳ lạ.

*

Trang viên Hoàn Hồ.

Tần Mang còn chưa kịp thanh lý môn hộ thì đã được quản gia báo tin Hạ Linh Tễ đã ra nước ngoài rồi.

Vốn dĩ cô muốn ôm cây đợi thỏ, nhưng nào ngờ 3 ngày rồi, mà người này không có một chút tin tức nào, đến cả quản gia cũng không liên lạc được.

Cho đến khi vai diễn nữ phụ của bộ phim cô nhận trước đó thông báo muốn cô vào đoàn để quay phim.

Là một bộ phim tiên hiệp, vai của cô là một tiên tử xinh đẹp tài năng phi phàm, vừa mở đầu phim liền chết.

Đối với quay phim, Tần Mang vẫn là người rất nghiêm túc.

Cho dù là vai nữ phụ 8 giây đã chết, nhưng cô vẫn rất chăm chỉ đọc kịch bản, tìm hiểu tâm lý nhân vật, không hề có chút hời hợt nào.

Ánh nắng hè chói chang.

Bẩm sinh ra đã sợ nóng, lại còn mặc trên người từng lớp từng lớp trang phục cổ trang bay bay nhưng kín gió, trên mái tóc đen cài những chiếc trâm ngọc trai lộng lẫy nhưng nặng trĩu. Lại không hề phiền hà mà cả người mang dây thép bay qua bay lại trên biển lửa, nhất định phải đạt được yêu cầu của phó đạo diễn về “khoảnh khắc tuyệt đẹp nhất của cái chết.”

Chỉ cần ống kính vừa bật lên, cô sẽ không phải là một cô tiểu thư tính khí nóng nảy nữa, mà sẽ là một diễn viên luôn cố gắng không ngừng tiến bộ.

Chờ đến khi kết thúc, trên trán Tần Mang đã lấm tấm những giọt mồ hôi. Trên khuôn mặt trắng như tuyết của cô nổi lên những mảng đỏ lớn không tự nhiên, Tiểu Đồng sợ đến mức vội vàng cởi quần áo cho cô, lấy vài viên đá để hạ nhiệt….

Tần Mang khẽ cau hàng mi ướt đẫm.

“Không sao.”

Chiếc quạt nhỏ vẫn đang quay tít.

Mái tóc bồng bềnh, mảng da đỏ ửng trên má không xấu mà giống như ngọn lửa in trên da, khiến khuôn mặt cô càng trở nên thần bí.

Đạo diễn phim nghệ thuật – Lâm Trần Huyên vừa đi thăm ban nên đi ngang qua khu quay phim, đột nhiên dừng chân lại.

Anh ta một lòng say mê với kịch bản, mấy năm nay đều chú tâm hoàn toàn vào bộ phim mới của mình, không hề chú ý đến những người mới trong giới, tự nhiên cũng không biết rõ lai lịch của Tần Mang.

Liền hỏi Triệu đạo phim tiên hiệp bên cạnh: “Đây là người mới sao?”

Triệu đạo cũng chưa từng xem qua những cảnh diễn của Tần Mang, nhưng cũng biết đôi chút, thấy Lâm Trần Huyên có hứng thú, liền hiểu rõ mà ngầm nói: “Cũng không tính, làm sao, bộ phim mới của anh có nhân vật phù hợp với cô ấy?”

Anh ta cũng không ngại giật dây.

Giới giải trí dù sao cũng có lúc thăng lúc trầm, ai mà biết trước được điều gì.

Đường hướng thương mại cũng hai người không giống nhau, Lâm Trần Huyên ủng hộ hướng nghệ thuật của số ít người, đó là nghệ thuật về thân thể*. Phim điện ảnh của anh ta sẽ có nhiều cảnh quay mức độ táo bạo cao, thậm chí không thể chiếu ở trong nước, nhưng……

*Ý là phim có yếu tố 18+, hở hang, táo bạo.

Vẫn có nhiều diễn viên người trước ngã xuống, người sau tiến lên.

Dù sao, chỉ cần là bộ phim do anh ta mãi giũa trau chuốt, thì cơ hội đoạt giải ở nước ngoài đều rất cao.

Không thể phủ nhận, tài năng của đạo diễn Lâm Trần Huyên thuộc hàng TOP trong nước.

Ánh mắt Lâm Trần Huyên rơi trên khuôn mặt sáng ngời như ngọn lửa đang cháy rực của Tần Mang, anh ta khẽ gật đầu: “Đúng lúc có một vai diễn quan trọng trong bộ phim vẫn chưa được quyết định.” Anh ta vẫn luôn không tìm được người phù hợp, cho đến khi nhìn thấy Tần Mang.

Người trong ngành đều biết, Lâm Trần Huyên chọn diễn viên rất thất thường, chỉ xem người có duyên.

Triệu đạo kinh ngạc: Tần Mang này cũng may mắn đấy.

Mất đi bộ [Kinh Hoa Cựu Mộng], nhưng lại được vị này nhìn trúng.

Giới giải trí không có bí mật nào, đặc biệt là bộ IP đẳng cấp S+ như [Kinh Hoa Cựu Mộng], không chỉ diễn viên, người hâm mộ quan tâm, mà ngay cả những đạo diễn như anh ta cũng không ngoại lệ.

…….

Ngày hôm đó khi Tần Mang kết thúc cảnh quay 8 giây của mình.

Liền nhận được một chiếc phong bì đỏ đích thân Triệu đạo diễn đưa cho cô, vị đạo diễn này trước nay chưa bao giờ xuất hiện, lúc này đưa tới một phần kịch bản mới và thông tin liên lạc.

Và một câu nói ẩn ý sâu xa: “Phim của Lâm đạo, cố diễn cho tốt, cơ hội đoạt giải rất cao.”

Khi Tần Mang về đến nhà, cả người mệt đến mức như sắp tan chảy ra rồi.

Sau khi tắm xong, để người hầu giỏi xoa bóp tới giúp cô thả lỏng toàn thân, đắp mặt nạ mát lạnh lên mặt rồi ngồi dựa lên giường.

Da cô vừa mỏng vừa nhạy cảm, những vết mẩn đỏ cảm giác như bị dị ứng vậy.

Lúc này, đầu ngón tay trắng nõn mảnh khảnh lơ đãng vuốt ve kịch bản, mi mắt cụp xuống, ánh mắt lướt qua những câu thoại được nét bút đỏ đậm khoanh tròn.

Đôi môi ẩm ướt chậm rãi cong lên.

Nếu như cô nhận quay bộ phim táo bạo như này mà bị tổ tiên Tần gia biết được, chỉ sợ là đêm nay sẽ xếp hàng đến tìm người cha công chính liêm minh của cô để răn dạy lại, đến thần Phật cũng không ngăn cản được.

Ngay khi cô đang hào hứng thích thú chìm đắm trong bức tranh tưởng tượng của mình—-

Nhạc chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Là Mạnh Thính.

Mạnh Thính cũng từ Tiểu Đồng biết được chuyện này: “Ngoại trừ vấn đề quá táo bạo, bộ phim này của Lâm đạo thực sự là một tài nguyên cực kỳ tốt.”

“Nếu như có thể giành được giải thưởng điện ảnh quốc tế, thì chúng ta sẽ không phải lo lắng về vai nữ chính kia nữa.”

Thấy Tần Mang vẫn không nói gì, anh ta nói tiếp: “ Nếu không lấy được [Kinh Hoa Cựu Mộng], thì có lẽ em phải thật sự ra biển quay bộ phim nghệ thuật này thì mới có thể xoay người rửa sạch mối nhục này.”

Tần Mang tức giận: “Đừng có miệng quạ đen.”

“1 vạn công đức đã tích đủ chưa?”

Nói xong cô dập luôn điện thoại.

Mạnh Thính: “…..”

Mọe nó, ông đây là vì ai hả?!!!

Hai ngày quay phim mệt mỏi khiến suy nghĩ của Tần Mang càng lúc càng bay xa, trước khi cơn buồn ngủ ập đến, trong đầu cô không ngừng hiện lên câu nói đầy ẩn ý của đạo diễn Triệu—–

Đoạt giải.

Có thể đoạt giải sao?

Cơ thể mảnh mai yếu ớt của cô gái dần dần trượt xuống, chìm vào trong lớp chăn mỏng mềm mại.

Cô thậm chí không nhận ra rằng người hầu đã giúp cô cởi mặt nạ và rửa mặt lại cho cô.

Ngủ một giấc đến 10 giờ ngày hôm sau, mơ hồ nghe thấy tiếng gõ cửa.

Quản gia: “Phu nhân, tiên sinh phái người một tiếng sau sẽ tới đón ngài trở về nhà cũ.”

“Ngài nên thức dậy để chuẩn bị rồi.”

Tần Mang giọng nói mềm mại lười biếng: “Hửm?”

“Anh ấy về rồi?”

Bước chân trần xuống sàn, cái lạnh rùng mình truyền tới khiến cô hơi tỉnh táo lại.

26 hàng tháng bọn họ đều sẽ cố định về nhà cũ Hạ gia ăn cơm với gia đình anh.

Mặc dù cô vẫn còn giận Hạ Linh Tễ, nhưng trong mắt gia đình hai bên thì hai người là một đôi vợ chồng ân ái hạnh phúc, loại sự kiện show ân ái để mọi người yên tâm này thì nhất định phải tham gia.

Quản gia: “Tiên sinh vẫn đang ở sân bay, có thể sẽ đến muộn chút, mời ngài cứ đi trước ạ.”

“Chuyên gia trang điểm đã chuẩn bị tốt rồi.”

Tần Mang không ý kiến gì mà gật đầu.

Bên ngoài cửa những Chuyên gia trang điểm đang chờ liền nối đuôi nhau bước vào.

Tần Mang còn chưa kịp phản ứng gì thì đã được đưa tới phòng trang điểm bên cạnh phòng thay đồ.

Bắt đầu trang điểm và làm tóc.

Phòng thay đồ ở căn nhà trung tâm thành phố của cô được chuyển nguyên sang đây, hoàn toàn chiếm hơn một nửa diện tích trên tầng hai, nhưng để đi từ phòng ngủ chính đến đây, phải đi qua phòng thay đồ của Hạ Linh Tễ.

Tủ kính màu đen toàn là những bộ vest cao cấp đắt tiền, đồng hồ, cà vạt, thậm chí còn khuy cài tay áo cũng có một tủ riêng biệt để phân loại, từ đậm tới nhạt đều được sắp xếp ngay hàng thẳng lối, hầu như đều là những gam màu lạnh, tươi sáng, đơn giản nhưng vẫn toát lên vẻ sang trọng.

Tất nhiên, nhìn là cũng biết chủ nhân của nó chắc chắn mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nặng.

Đi qua phòng để đồ nam có tông màu lạnh, hấp dẫn tầm mắt sẽ là một loạt những bộ trang phục màu sắc rực rỡ, gần như bao gồm tất cả những màu sắc có trên thế giới này đều có thể xuất hiện ở phòng để đồ này.

Tràn ngập sự xa hoa hào nhoáng và lộng lẫy.

Chỉ riêng đồ trang sức đã chiếm trọn một chiếc tủ, chưa kể một số viên đá quý thô chưa qua cắt gọt mà Tần Mang đã sưu tầm bao năm qua cũng được để một ngăn riêng.

Hình dạng, màu sắc đa dạng, như đang bước vào một khu rừng đá quý vậy.

Ngay cả người quản gia có chút am hiểu về đá quý, khi được giao trách nhiệm vận chuyển tới đây cũng rất kinh ngạc.

Cuối cùng cũng hiểu được hàm ý trong câu nói của phu nhân: Cứ chuyển nguyên phòng để đồ đó qua đây là được.

Tuy nhiên, quản gia đã rất nhanh đã tiếp nhận được sở thích của Tần Mang.

Dù sao, Hạ gia có Hạ Linh Tễ thích sưu tầm máy bay, du thuyền, xe thể thao, so với sở thích sưu tập đá quý thô của phu nhân thì cũng chỉ được coi là “giản dị” mà thôi.

Nhưng không ngờ rằng.

Không lâu sau đó, anh ta liền được Tần Mang làm cho mở mang tầm mắt.

Trước khi rời đi, Tần Mang liếc nhìn kịch bản trên bàn đầu giường.

Dừng một giây, sau đó chậm rãi xoa xoa cái trán đau nhức, nhớ lại lời Mạnh Thính nói tối quá—–

Làm sao mới có thể lấy được bộ [Kinh Hoa Cựu Mộng]?

Nói thì nghe đơn giản đấy.

Nhà cũ của Hạ gia nằm ở khu người giàu của phố cổ Thâm Thành, phải đi xuyên qua một con phố cổ sôi động mới đến được tòa biệt thự ẩn sâu trong rừng hoa tử đằng.

Tần Mang chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, cửa kính xe phản chiếu lại bộ dáng lúc này của cô.

Mặc trên người một chiếc sườn xám lụa mỏng như cánh ve, cành hoa thêu quấn quanh eo tinh tế và diễm lệ, như được nghệ thuật gia tỉ mỉ vẽ lên, sống động như thật.

Chuyên gia trang điểm không cố ý che giấu vẻ đẹp cá tính vốn có của cô, mà còn phát huy tối đa với đôi môi đỏ mọng và lông mày cùng thần thái duyên dáng, thể hiện trọn vẹn vẻ đẹp của bộ sườn xám này.

Thật không phải là cô tự luyến đâu.

Bản thân mình mặc bộ sườn xám này có thể trực tiếp đánh bại 100 Thẩm Uyển Âm cũng được ấy chứ.

Tần Mang mím môi đỏ, lười biếng suy nghĩ.

Hạ Linh Tễ nếu như chọn Thẩm Uyển Âm làm nữ chính, mới thật sự là có mắt như mù.

Cô không phải là lần đầu tiên tới nhà cũ, mỗi tháng đều tới một lần, đã quen đường biết lối từ lâu.

Nhưng không ngờ cô lại tới sớm như vậy.

Trong phòng khách rộng lớn, chỉ có em họ của Hạ Linh Tễ, Hạ Hủ Trừng đang nằm trên sofa chơi ipad.

Nghe thấy tiếng động ở cửa, Hạ Hủ Trừng vô thức ngước mắt lên, trước mắt là một người phụ nữ có vẻ đẹp điên đảo chúng sinh trong bộ sườn xám duyên dáng.

Đang nhẹ nhàng từ tốn đi về phía mình.

Em họ há miệng, thật lâu sau mới khôi phục lại trước vẻ đẹp chói mắt này: “Chị dâu, chị mặc sườn xám nhìn quá đẹp luôn.”

Tần Mang mỉm cười.

Ánh mắt cô bé vẫn dán chặt vào từng họa tiết trên chiếc sườn xám của cô, không rời mắt được, cô bé nuốt nước bọt: “Thêu thùa thật tinh xảo.”

Tần Mang đưa tay chạm vào khuôn mặt đầy collagen của Hạ Hủ Trừng, vừa định khen cô bé có mắt nhìn.

Thì nghĩ đến tay nghề vứt đi của mình thường ngày, cô nuốt lời định nói vào trong, thay vào đó là nụ cười ngọt ngào: “Ồ, bức tranh thêu này là anh họ em tự tay….”

Ừm…

Thêu thế nào nhỉ?

Hạ Hủ Trừng chớp mắt, như bừng tỉnh: “Là anh họ em tự tay thêu sao?”

Tần Mang: “…..”

“Đúng vậy.”

Cô nghiêm túc gật đầu lừa bạn nhỏ: “Anh họ em vừa tinh ý vừa khéo tay, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, bên ngoài có thể kiếm tiền nuôi gia đình, về nhà thì có thể thêu thùa….”

Cô sắp bịa không nổi nữa rồi, phải nhanh chóng đổi chủ đề ngay: “Em đang xem cái gì mà nghiêm túc như vậy?”

Hạ Hủ Trừng xấu hổ nhìn cô.

Cô bé đẩy chiếc ipad trên đùi về phía cô: “Em đang ngắm ảnh.”

Tần Mang nhìn theo.

Thứ hiện ra trong tầm mắt là một bóng người cao lớn đứng cạnh một chiếc trực thăng khổng lồ màu đen.

Áo đen và quần rằn ri tôn lên đôi chân dài miên man và vòng eo khỏe khoắn mà có lực, tỷ lệ dáng người phân chia hoàn hảo, là đẳng cấp khiến người ta nhìn vào liền phải huýt sáo.

Bức ảnh dường như được cố tình làm mờ và không thể nhìn rõ khuôn mặt chính diện.

Nhưng bầu không khí khiến người ta phải tưởng tượng miên man.

Ánh mắt cô rơi vào vòng eo săn chắc được phác họa bởi chiếc thắt lưng, thật lâu vẫn không rời nổi mắt.

Ha.

Tần Mang: “Eo tốt.”

Thấy Tần Mang thích, Hạ Hủ Trừng cười hì hì: “Phía sau vẫn còn trực thăng nữa, anh trai thật sự quá ngầu!”

Nghĩ đến chuyện cô bé học sinh trung học này thường thích theo đuổi thần tượng, thỉnh thoảng còn hay tưởng tượng người ta là bạn trai, Tần Mang cảm thấy đây là một bộ phim bom tấn nào đó mà idol của cô bé đóng.

Nên cô không quá coi trọng xưng hô “anh trai” này

Suy cho cùng, idol nào cũng là “anh trai”.

Tần Mang lướt tiếp, phát hiện còn có rất nhiều ảnh chụp, không có ảnh chính diện, chỉ có bóng người, nhìn từ phía sau, còn đội mũ lái trực thăng nữa.

Thật hoang dã!

Cô thích.

“Đây là idol nào, đã ra mắt chưa? Còn cần….”bình chọn không?

Trong lúc nói chuyện, Tần Mang vẫn tiếp tục nhẹ nhàng lướt tiếp mấy bức ảnh, đầu ngón tay đột nhiên dừng trên màn hình, rốt cuộc cũng nhìn thấy khuôn mặt chính diện của người đó—–

Người đàn ông được camera chụp lại khi anh đang bước xuống từ chiếc trực thăng khổng lồ.

Lúc này, mái tóc ngắn màu đen bị thổi rối tung, hoàn toàn lộ ra khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng, anh đang tháo găng tay da xuống, có lẽ là biết có người đang chụp ảnh, lúc này hàng mi nhướng lên, đôi mắt xanh xám tràn đầy sự sắc bén đến nghẹt thở, cực kỳ có lực sát thương, thiếu vài phần nho nhã thanh lịch, nhưng lại nhiều phần quyến rũ và hoang dã.

Làm sao lại có thể là Hạ Linh Tễ!!!

Khuôn mặt của Tần Mang tràn đầy vẻ khiếp sợ.

Ai có thể ngờ rằng một người đàn ông thường có vẻ ngoài cấm dục, cứng nhắc nhưng lại có sở thích hoang dã đến nhường này!

Trọng điểm là.

Dù hai người đã làm qua bao nhiêu lần.

Nhưng cô vẫn không phát hiện ra.

Vòng eo của đồ chó này lại có thể quyến rũ đến như vậy!

Giọng nói nhỏ nhẹ của em họ truyền đến bên tai: “Chị dâu, thì ra chị không nhận ra anh họ em nha!”

“Vậy vừa rồi chị mới khen eo của ai tốt thế?”

“Nam idol?”

Tần Mang: “…..”

————————

Tác giả có lời muốn nói:

Hạ mỗ nào đó: “Eo của anh trên giường càng tốt hơn đấy, em có muốn thử không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play