Bên ngoài văn phòng, Trác Hàn đang lặng lẽ đứng chờ cạnh cửa. Nhìn thấy Nghiên Thời Thất đi ra, anh ta mỉm cười chào hỏi: “Cô Nghiên.”
Nghiên Thời Thất chỉ gật đầu, trên người tràn ngập u oán. Sau khi bước vào thang máy cô mới hít một hơi thật sâu.
Trước cửa thang máy, Mặc Lương Vũ dõi mắt nhìn theo bóng Nghiên Thời Thất rời đi. Cửa thang máy khép lại, anh chàng huýt sáo, ngoắc tay với Trác Hàn, nói: “Hàn Hàn, cô bé kia là ai vậy?”
Toàn thân Trác Hàn run lên, anh ta sởn da gà vì tiếng “Hàn Hàn” buồn nôn này.
Anh còn chưa kịp trả lời thì tiếng bước chân đã tới gần, giọng nói của Tần Bách Duật trầm thấp, lạnh lùng vang lên, “Đừng có bất cứ ý đồ nào với cô ấy!”
Nét bỡn cợt trên mặt Mặc Lương Vũ lập tức tan biến, anh chàng quay đầu nhìn về phía Tần Bách Duật, hiếu kỳ hỏi: “Anh Duật, anh quen à?”
Lạ lùng à nha!
Cậu Tư nhà họ Tần lại có hứng thú với phụ nữ?
Trác Hàn đứng bên cạnh khẽ nói xen vào: “Cậu Mặc, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì Cô Nghiên sẽ là vợ tương lai của Tổng Giám đốc đấy.”
“Á đù!!!”
***
Sẩm tối, tại pub MC.
Ca sĩ của pub đang ngân nga ca khúc thê lương quằn quại trên sân khấu. Quán pub lịch sự thoang thoảng mùi rượu, Nghiên Thời Thất cầm một ly cocktail, đôi mắt lờ đờ, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm.
Chị em tốt Ưng Phi Phi ngồi đối diện cô, gương mặt xinh đẹp trắng nõn nhìn cô tràn ngập hứng thú, chống khuỷu tay lên bàn, trêu ghẹo: “Vậy thì cậu cũng là người có hôn ước rồi nhỉ?”
Nghiên Thời Thất đặt chiếc ly xuống, cười lạnh, “Thế mà cũng được coi là hôn ước à? Thời đại nào rồi mà còn chơi trò cha mẹ đặt đâu, con ngồi đấy!”
Ưng Phi Phi thở dài, có ý muốn an ủi cô, “Thập Thất, thật ra… Kết thông gia với nhà họ Tần cũng không có gì xấu. Người ở Lệ Thành ai chẳng biết nhà họ Tần giàu sang phú quý. Hơn nữa… Vị cậu Tư nhà họ Tần kia vẫn luôn thần bí, cậu kết hôn với người như vậy, tớ cảm thấy còn tốt hơn gấp trăm lần ai kia!”
Ai kia… trong lòng Ưng Phi Phi hiểu rõ nhưng không nói thẳng tên ra.
Nghe vậy, tay Nghiên Thời Thất đang muốn cầm lấy ly rượu khựng đứng lại, một lúc sau mới khôi phục như thường.
Ưng Phi Phi nhìn thấy cảnh này thì không ngừng thở dài xót xa trong lòng.
Đã bao nhiêu năm trôi qua nhưng Thập Thất vẫn không quên được mối tình kia.
“Ồ, đây chẳng phải là người mẫu Nghiên Thời Thất của chúng ta hay sao?”
Một giọng nói chói tai, không mang theo ý tốt đột nhiên truyền đến từ chỗ ngồi phía sau.
Ấn đường của Ưng Phi Phi nhíu lại, cô ngầm dự cảm được điều chẳng lành.
Nhìn lại trạng thái hiện giờ của Nghiên Thời Thất, gương mặt kiều diễm như hoa đào ửng đỏ vì rượu, ánh mắt mơ màng vô tội, sợ rằng đã quá chén rồi.
Ưng Phi Phi ghé sát vào Nghiên Thời Thất, khẽ thì thầm, “Thập Thất, chúng ta đi thôi!”
Nghiên Thời Thất nhếch miệng mỉa mai, liếc xéo người đến, bắt chước giọng điệu của đối phương, đáp trả: “Ồ, đây chẳng phải là thiên kim nhà giàu Diệp Tịch Noãn hay sao?”
Diệp Tịch Noãn và người đàn ông phía sau vừa mới đứng lên khỏi chỗ ngồi bên cạnh, nghe thấy cô nói vậy thì gương mặt trẻ con xinh xắn lập tức tối sầm lại.
Cô ta biết Nghiên Thời Thất đang nhạo báng mình.
Không ít người trong giới giải trí đều biết, ban đầu vì hư danh mà sau khi gia nhập giới giải trí, Diệp Tịch Noãn đã tự nhận mình là thiên kim nhà giàu. Kết quả là bị người ta vạch trần bê bối, hiện giờ bằng chứng vẫn còn rải khắp các trang mạng.
“Cậu Yên, cậu đến bên kia chờ em được không!”
Diệp Tịch Noãn không che giấu được sự tức giận trên mặt nhưng không thể không khéo léo nũng nịu với người đàn ông bên cạnh.
Cậu Yên bĩu môi, giọng điệu khá tệ, “Vậy em nhanh lên đấy!”
“Vâng, vâng, em chào hỏi xong sẽ đến ngay!”
Tiễn cậu Yên đi, nụ cười trên môi Diệp Tịch Noãn lập tức tắt ngấm. Cô ta khoanh hai tay trước ngực, kiêu ngạo liếc nhìn Nghiên Thời Thất, “Sao vừa kết thúc tuần lễ thời trang Milan mà cô lại mua say đêm khuya thế này? Nếu bị paparazzi nhìn thấy thì chẳng phải sẽ lên thẳng trang nhất hay sao!”