Bạch Chỉ hổn ha hổn hển chạy biến ra ngoài, mặt đỏ như muốn nhỏ ra máu. Đại Thịnh đang bưng hai bát cháo đi tới, đôi bên đâm sầm vào nhau.

“Ui ui ui coi chừng đổ. Đi đâu mà vội vội vàng vàng dữ vậy?”

“Tôi… tôi đi vệ sinh.”

“À, cháo của cậu và lão đại để trên lầu đó nha, ăn nhanh lên không nguội mất.”

“Biết rồi, cảm ơn anh.” Bạch Chỉ gật đầu, nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh công cộng gần đó.

Lúc trở ra, Bạch Chỉ đã bình tĩnh hơn nhiều, cậu lên lầu thì thấy Triệu Bắc Hành đã tắm xong. Anh đang bưng bát cháo húp, tóc tai ướt sũng.

“Còn nóng đó nhanh ăn đi, một hồi là nó nguội bây giờ.”

Bạch Chỉ rửa tay rồi đi qua cầm bát cháo lên húp từng miếng nhỏ. Cháo bí đỏ có vị ngọt, rất hợp khẩu vị của cậu. Triệu Bắc Hành húp hai ba miếng đã hết sạch bát cháo, anh bốc thêm vài chiếc bánh bao nhân đậu đỏ ăn.

Bạch Chỉ ôm bát cháo còn non nửa nhìn Triệu Bắc Hành, cậu ngập ngừng: “Anh Hành ơi, em ăn không hết…”

“Ăn gì cứ như mèo nhấm vậy? Có nhiêu đó cháo cũng ăn không hết?” Triệu Bắc Hành không ngần ngại cầm luôn bát của Bạch Chỉ, anh húp hai ngụm là bát cháo cạn đáy.

“Cậu ăn ít quá, còn thua cả đàn bà con gái nữa.” Triệu Bắc Hành nắn nắn vai cậu, “Giảm béo hả? Đàn ông đàn ang mấy ai làm thế đâu, kiểu này mà cưới con gái Đông Bắc thì xong đời. Hai vợ chồng đánh nhau cậu thua là cái chắc.”

“Đâu có giảm cân gì đâu, do em quen ăn ít thôi.” Lúc còn đi làm Bạch Chỉ thường xuyên bỏ bữa sáng, thi thoảng dậy sớm được một hôm cậu mới nấu chút cháo ăn.

Triệu Bắc Hành tất nhiên không hiểu được. Từ nhỏ anh đã ăn khỏe, nói không ngoa chứ ăn muốn sạt hết gia nghiệp. Nhà Triệu Bắc Hành lại có đến bốn đứa con trai, đây cũng là một trong những lí do khiến nhà anh không khá lên nổi.

Bạch Chỉ mang bát xuống tầng trệt rửa, lúc lên lầu đã thấy có điện, xem ra thợ điện ghé qua sửa rồi. Lò sưởi trong phòng cậu bắt đầu hoạt động lại, hơi ấm dần dần lan tỏa. Bạch Chỉ ôm chăn về phòng nằm nghịch điện thoại.

Từ khi cài đặt không nhận lời mời kết bạn từ người lạ, hai hôm nay điện thoại Bạch Chỉ yên bình hẳn. Bỗng có một dãy số lạ gọi video cho cậu, Bạch Chỉ ngần ngừ một thoáng rồi bấm nhận. Màn hình di động chợt lòe sáng, gương mặt tiều tụy của Trần Hạo hiện lên làm Bạch Chỉ giật mình suýt là quăng điện thoại đi luôn.

“Đừng cúp mà Tiểu Bạch, em nghe anh nói một câu được không, chỉ một câu thôi mà.”

Bạch Chỉ nghiến răng, cả người run lẩy bẩy: “Nói nhanh!”

Hai mắt Trần Hạo đỏ ửng, hắn còn chưa nói gì mà nước mắt đã lã chã rơi: “Anh xin lỗi em mà cục cưng. Anh xin lỗi, anh biết giờ mình có nói gì cũng vô ích nhưng anh vẫn phải nói. Tiểu Bạch, là anh gieo gió gặt bão, là anh tự làm tự chịu… Nhưng mà tụi mình đã bên nhau bảy năm rồi, anh không thể xa em được.”

“Anh không cầu xin em tha thứ cho anh nhưng em đừng rời xa anh mà chẳng nói câu nào như thế, đến tội phạm giết người còn có thể được nhận án treo mà em. Mấy ngày nay anh lo cho em lắm em biết không, anh sợ em một thân một mình bên ngoài, lỡ xảy ra chuyện gì…”

Bạch Chỉ véo đùi mình một cái lấy lại bình tĩnh: “Anh nói xong chưa?”

“Tiểu Bạch.”

“Xong thì tôi cúp đây.”

“Đừng, em đừng cúp máy mà. Anh không biết Tống Nhiên đã nói gì với em nhưng thật sự là anh và cậu ấy không có tình cảm gì với nhau cả. Em phải tin anh chứ!”

Bạch Chỉ gượng cười: “Cậu ta chỉ gửi đoạn ghi âm hai người l/à/m tì/nh với nhau cho tôi nghe cứ có nói gì đâu. Anh muốn nghe thử không?”

Trần Hạo ngây người, hắn không ngờ Tống Nhiên lại lén lút ghi âm lại nên luống ca luống cuống biện hộ: “Mấy lời đó là giả hết, bọn anh chỉ là gặp dịp mua vui thôi…”

“Có câu nào mà anh nói là thật đâu Trần Hạo? Anh bảo anh yêu tôi, anh bảo anh không đặt nặng chuyện chăn gối, anh bảo chúng ta là tri kỷ. Lúc lên giường với tôi anh đoan chính như thầy tu nhưng má nó chứ sao lúc đè Tống Nhiên chim cu anh nhổng hết cả lên vậy?”

“Anh…”

“Anh làm tôi thấy ghê tởm đó Trần Hạo, chúc hai người dính nhau cả đời.” Bạch Chỉ nói xong lập tức cúp máy, tiện tay chặn luôn tài khoản wechat này.

Ở đầu dây bên kia Trần Hạo tức giận hét lên rồi đập điện thoại xuống đất. Cô gái đứng bên cạnh hắn nuốt nước miếng nhắc nhở: “Anh… anh gì ơi… Cái điện thoại anh vừa ném là của tôi đấy…”

Tài khoản wechat ban nãy là của một cô trợ lý nhỏ dưới trướng Bạch Chỉ. Trần Hạo chật vật mãi mới liên lạc với người ta được nên tiện tay mượn luôn điện thoại gọi cho cậu.

“Xin lỗi, hết bao tiền tôi mua cái mới cho cô.”

“Ba nghìn lẻ tám trăm năm mươi sáu tệ, trả qua Alipay nhé, cảm ơn.” Cô nàng trợ lý cũng chẳng thèm cả nể, yêu cầu Trần Hạo chuyển khoản luôn. Đợi đối phương đi mất dạng cô bèn nhổ nước bọt mắng: “Hứ, đồ sở khanh!”

Sếp Bạch của cô vừa đẹp trai vừa tốt bụng, năng lực lại không phải dạng vừa đâu. Cả công ty không biết có bao nhiêu người thầm thương trộm nhớ anh ấy, ai mà ngờ ảnh lại bị thằng chó đểu cáng này lừa tình.

Cục tức còn nghẹn trong cổ họng, Trần Hạo gọi điện cho Tống Nhiên nhưng chuông vừa reo hai tiếng đối phương đã ngắt máy. Trần Hạo gọi lại lần nữa thì máy báo bận, hóa ra Tống Nhiên đã chặn số hắn rồi…

“Đĩ mẹ nó chứ!” Trần Hạo kéo căng cà vạt, không kiềm được bật thốt câu chửi bậy. Người đi qua lại trên đường tò mò ngó sang.

“Nhìn cái đéo gì!” Trần Hạo mắng.

Ai đó đứng bên cạnh bĩu môi rì rì bảo: “Chắc là công ty bị phá sản.”

Lại có ai đó nói: “Khéo bị vợ bỏ đi theo thằng khác rồi…”

Trần Hạo chán nản ngồi lại lên xe, nhìn đường phố tấp nập người qua lại, lần đầu tiên hắn biết thế nào là cảm giác bất lực. Hắn móc trong túi ra điếu thuốc, ngậm lên miệng rồi sờ cả buổi mà chẳng thấy bật lửa đâu. Trần Hạo chợt nhớ hình như hắn có một chiếc bật lửa zippo trong ngăn kéo ở ghế lái phụ. Đó là món quà sinh nhật năm ngoái Bạch Chỉ tặng cho hắn.

Trần Hạo cúi người tìm nhưng chỉ thấy mỗi vỏ hộp quà, giờ hắn mới nhớ ra bật lửa đã bị cậu nhân viên tài vụ tên Tiểu Đặng của công ty lấy đi khi lên xe ngồi đợt trước.

Hắn bưng mặt nghẹn ngào, mấy năm qua rốt cuộc mình đã làm gì vậy?

***

Mắng Trần Hạo xong tâm trạng Bạch Chỉ cũng không khá hơn là bao. Ban nãy cậu còn ráng nhịn được, nhưng vừa cúp máy một phát Bạch Chỉ đã trùm chăn nằm sõng xoài trên giường khóc huhu. Cậu vốn chẳng phải người có tính cách mạnh mẽ gì cho cam. Từ bé đến lớn Bạch Chỉ đều sống trong sự thương yêu cưng chiều của bố mẹ nên đã quen thói làm nũng, hay khóc, còn dễ mềm lòng vì người khác nữa.

Trong một thoáng suýt thì Bạch Chỉ cũng nghĩ rằng mình có thể tha thứ cho Trần Hạo, nhưng cậu biết – hai người mà có quay lại thì cũng sẽ không còn được như trước nữa.

Giữ lòng trung trinh với người yêu là điểm mấu chốt trong lòng Bạch Chỉ, một khi tình cảm hai người đã xuất hiện vết nứt thì chẳng thể nào chữa lành nổi, sớm muộn gì cũng sẽ đường ai nấy đi mà thôi.

Đã trót ngu dại một lần, chẳng lẽ cậu lại đần độn đi theo vết xe đổ tiếp sao?

Mà giả như có đi theo vết đổ đi chăng nữa thì cũng phải kiếm xe khác mà đổ chứ, bên cạnh cậu giờ đã có đối tượng xuất sắc quá rồi nè, thèm vào cái thứ như Trần Hạo lắm ấy! Mặc dù đạo đức của Tống Nhiên xứng đáng âm điểm nhưng y nói rất đúng: đời người ngắn ngủi nên phải tận hưởng hết mức có thể thôi.

Thay vì nhai lại đồ cũ, sao không thử món mới đang gần ngay trước mắt, nhỡ vừa miệng luôn thì sao?

Đặt mục tiêu xong Bạch Chỉ vội lau nước mắt, mở Baidu tra tìm cách bẻ cong xì trây thẳng đến vô cực.

*Baidu là công cụ tìm kiếm như Google tại Trung Quốc.

Thế nhưng đáp án đầu tiên nhận được khiến Bạch Chỉ bị đả kích ngay lập tức. Trên đấy viết rằng, muốn bẻ cong xì trây chẳng khác gì bắt gay đi thích phụ nữ. Giờ thử hỏi Bạch Chỉ cậu đây có thể yêu đương với phái nữ không, câu trả lời nhất định là khônggggg!

Cậu tiếp tục xem thì thấy: Nếu như đối phương lưỡng tính hoặc gay ngầm thì vẫn có thể bẻ cong.

Bạch Chỉ vuốt cằm suy ngẫm, có khi nào Triệu Bắc Hành lưỡng tính không nhỉ? Phần lớn chúng ta đều là người lưỡng tính nhưng không phải trường hợp nào cũng có thể bẻ cong được đâu. Cậu còn chẳng biết Triệu Bắc Hành từng có bạn gái hay chưa, xem ra phải đi hỏi mấy người kia rồi.

“Cao xanh hỡi ~ Sao số mị khổ quá vậy nè!” Tiểu Bạch ngã phịch ra giường, mặt mày ủ ê.

Người nào đó thân là khổ chủ hẵng còn đang ngủ chẳng biết trời trăng mây nước gì cả. Triệu Bắc Hành vốn quen ngủ bù, đến chín giờ mới dậy dọn dẹp kho hàng. Trong kho có trái cây gì bị dập nát khi vận chuyển anh đều lặt ra bằng hết mới thôi. Lặt xong thông thường anh và công nhân sẽ ăn hết, thi thoảng cũng đem gửi cho hàng xóm.

Hôm nay dọn xong xuôi, Triệu Bắc Hành gom được một túi táo định mang qua cho cụ Lưu là chủ nhà của bọn họ. Mảnh đất này thuộc quyền sở hữu của ông, cả căn nhà đằng sau cho đám công nhân ở cũng là nhà cũ của cụ Lưu nốt.

Triệu Bắc Hành cầm túi táo đứng dưới tầng trệt gọi với: “Ra ngoài đi dạo tí không Tiểu Bạch ơi?”

“Dạ đi.” Bạch Chỉ đang buồn chán, nghe thế bèn nhảy huỵch một phát xuống giường rồi khoác áo lông chạy xuống.

Nhà cụ Lưu cách đây không xa, chính là căn nhà hai tầng mới tinh ở đằng kia.

“Mình đi đâu đó anh Hành?” Bạch Chỉ lật tay áo lại, ban nãy cậu mặc vội quá nên một bên tay áo còn đang nằm ngược bên trong.

“Biếu ít hoa quả cho chủ nhà. Tính cụ Lưu không dễ chịu lắm, lát gặp cậu cứ im im là được.”

“Dạ…” Bạch Chỉ khẽ gật đầu.

“Hồi xưa ông ấy không thế đâu, do năm ngoái bị tai biến xong liệt nửa người nên thành ra vậy. Con cái thì đi làm xa, đòi đón cụ Lưu qua chỗ mình dưỡng già mà ông ấy không chịu đi. Vợ thì chết lâu rồi, ông cứ lủi thủi một mình vậy đó nên giúp gì được thì anh cố mà giúp thôi.”

Hai người dùng sải bước trên nền tuyết rồi dừng lại trước một cánh cổng ở góc đường phía trước.

“Cụ Lưu có đó không?”

Một lúc sau từ bên trong cánh cửa vang lên hai tiếng, một ông cụ tóc hoa râm chống gậy bước ra.

“Cậu… lại tới… chi nữa…” Cụ Lưu bị méo mặt, lúc nói chuyện miệng nhỏ cả dãi. Cụ bực bội quẹt khăn lau nước dãi chảy tràn quanh cổ.

“Con mang chút táo qua, cấp đông sẵn mấy trái rồi, chừng nào ăn thì bỏ vào nồi hấp lên cho mềm, nhai luôn không cần cắn ra đâu.”

Lần đầu tiên Bạch Chỉ nghe cách ăn này nên lòng cũng nhộn nhạo muốn được ăn thử.

Cụ Lưu nhận túi táo, khóe miệng hơi nhếch lên. Triệu Bắc Hành biết ông đang vui lắm.

“Đây là kế toán mới chỗ con, tên Tiểu Bạch, dân ăn học từ trên thành phố xuống đó.”

Cụ Lưu dòm Bạch Chỉ một lượt từ đầu đến chân: “Chỗ nào… chỗ nào?”

“Ông hỏi cậu từ đâu đến đó?”

“A dạ, Thành Đô, bên Tứ Xuyên ấy ạ.”

Cụ Lưu bĩu môi: “Con tôi… ở… Bắc Kinh lận…” Ý ông là đang muốn khoe, rằng con trai cả cụ thi đỗ Đại học Bắc Kinh, sau tốt nghiệp rồi đi làm tại đấy luôn, con gái cả thì ở Thượng Hại, riêng cô em út sống tại Quảng Châu.

Triệu Bắc Hành trộm nghĩ, con cái cụ tương lai xán lạn là thế nhưng vẫn vất ông một mình ở đây đó thôi. Hôm nọ may mà có anh chứ không cụ Lưu cũng đói chết ngay trong chính căn nhà của mình rồi.

Cụ Lưu dẫn hai người vào nhà. Nhìn căn phòng ấm cúng gọn gàng là biết ông ưa sạch sẽ lắm.

Triệu Bắc Hành dạo qua phòng bếp, đồ ăn hôm qua anh đưa cụ Lưu vẫn chưa ăn hết, hôm nay hâm lại là đủ ăn rồi.

“Đủ củi đốt không đấy, cần con bổ thêm cho không?”

“Đủ…” Cụ Lưu la to.

Triệu Bắc Hành ra nhìn chồng củi bên hông cửa, đủ cái quần! Anh mà không ra nhìn thử thì mai cái lão ngang ngạnh này nghỉ đốt củi luôn, cái tật cứ thà chết cóng chứ quyết không nhờ người giúp.

Triệu Bắc Hành vào nhà tìm một đôi găng tay rồi lấy rìu chẻ củi.

Bạch Chỉ ngồi nhấp nha nhấp nhổm ở một bên giường, cụ Lưu chống gậy đi vào căn phòng gần đó, lúc đi ra cầm theo một chiếc túi để bên hông Bạch Chỉ.

“Ăn, ăn đi… Con gái cả tôi… mua đó… Tôi không thích… ăn.”

Bạch Chỉ mở túi ra xem, bên trong là mấy bịch bánh ngọt loại xịn. Mấy món này là lúc cô hai con cụ Lưu về nhà chơi hồi hè mua cho, ông không chịu ăn mà để dành đó đem đãi khách. Nhưng cụ Lưu nào hay biết mấy món ăn này có hạn sử dụng rất ngăn, Bạch Chỉ bóc một miếng ra xem, quả nhiên bên trong đã mốc hết cả lên.

“Ăn… ăn đi… Đừng ngại.” Cụ Lưu nghiêng đầu nở một nụ cười mà ông cho là rất hiền hậu, nhưng thực tế lại khiến đối phương thấy hơi sờ sợ.

“Ban sáng con vừa ăn xong, giờ không đói lắm ạ.” Bạch Chỉ lặng lẽ thả miếng bánh trong tay xuống.

Cụ Lưu lại tưởng Bạch Chỉ ngại không dám anh nên thò bàn tay run lẩy bẩy cầm vài miếng bỏ vào túi cậu. Bạch Chỉ giật hết cả mình, vội đứng bật dậy định đi tìm Triệu Bắc Hành. May thay người nọ vừa chẻ củi xong và đi vào, anh tháo găng tay chuẩn bị đưa Bạch Chỉ về nhà.

Ra khỏi nhà cụ Lưu rồi Bạch Chỉ mới móc mấy miếng bánh kẹo mốc meo trong túi ra đưa cho Triệu Bắc Hành xem.

“Cái gì đây?”

“Cụ ông ban nãy đưa em đó.”

“Ô hô, ông trùm kẹt xỉ nay tự nhiên hào phóng thể nhỉ?” Nói rồi Triệu Bắc Hành bóc vỏ một miếng bánh định bỏ vào miệng.

“Anh đừng ăn, mốc hết cả rồi.”

Triệu Bắc Hành nhìn kĩ lại chút thì thấy đống mốc dàn thành một vòng xung quanh, anh vứt toẹt miếng bánh xuống đường.

“Cụ Lưu nhịn ăn nhịn mặc nuôi ba đứa con khôn lớn nhưng cuối cùng vẫn là một người lạ nước lạ cái như anh chăm sóc cho ông ấy đó thôi. Cậu nói xem, thế đẻ con ra được ích lợi gì?”

Bạch Chỉ gật đầu như trống bỏi: “Chả ích gì, chả nhờ được tí gì luôn.”

Thế anh Hành có định chơi buê đuê không ạ?

“Mốt anh già con cái dám đối xử với anh thế này, anh lại chả đánh cho què giò nó ra.”

Rồi hiểu luôn…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play