6.

Trong trường muốn tổ chức hội thao vui vẻ.

Mọi người đều vô cùng hứng thú chọn hết “vui vẻ” đi, chỉ còn thừa lại “hội thao” khiến cho ủy viên thể dục sầu tới trọc đầu.

Tôi vốn cả thấy trời đã vô cùng nóng rồi...

Nhưng cuối cùng cũng không thể chịu được ánh mắt tha thiết không thôi của ủy viên, cho nên ở mấy mục thi đấu còn lại chọn thi đấu chạy dài 3000 mét.

Cho nên, sao một hội thao “vui vẻ” lại có loại hạng mục thi đấu “tích cực” như chạy dài 3000 mét thế này?

Ủy viên thể dục cảm động không thôi: “Nguyễn Nam Trúc, tôi nguyện vì cậu mà làm trâu làm ngựa!”

Tôi lễ phép từ chối: “À không cần vậy đâu.”

Kết quả tới hôm diễn ra đại hội, trời nóng tới phát rồ...

Tôi căng da đầu chạy sau người đang dẫn đầu, chỉ cảm thấy bản thân giống như cục kem đang chảy nước.

Tới “cực hạn”, tôi bắt đầu gia tăng hô hấp, đẩy mạnh tốc độ chạy, rất may trông ai cũng “cùi bắp” như tôi cả...

“Nguyễn Nam Trúc.”

Tôi không nghĩ tới, người đứng ngoài sân đưa nước đường cho tôi thế nhưng lại là Chu Lẫm!

“Nguyễn Nam Trúc, còn ổn chứ?”

Tôi thả chậm tốc độ, thở dốc vài cái cầm bình nước anh đưa uống lên mấy ngụm.

“Còn... còn ổn... cảm ơn cậu.”

Anh cau mày, cùng chạy với tôi ở vòng ngoài: “Không chịu được thì thôi, đừng cậy mạnh!”

Tôi nghiêng đầu nhìn anh, thở dốc nói không ra hơi: “Chu lẫm, cậu có thể... nói cái gì đó... dễ nghe chút... có được không?”

Anh rốt cuộc cũng cười: “Vậy chúc em đoạt giải quán quân, anh ở đích đến chờ em.”

Đích đến, còn cách quá xa rồi.

Hai đùi tôi giống như rót chì, càng cố sức thì càng nặng, càng chạy càng trụy xuống.

Ôi, trời nóng quá, tôi muốn ăn kem, đợi lát nữa bảo Chu Lẫm đi mua cho tôi mới được.

Anh đang ở đích đến chờ tôi sao?

Lúc chỉ còn có 300 mét là về đích, tôi bắt đầu chạy như điên. Người đang dẫn đầu thấy tôi đột nhiên tăng tốc liền cũng gia tăng đuổi theo không bỏ.

Thật đúng là muốn cái mạng già này mà...

Ngay lúc sắp vượt qua giải phân cách chiến thắng, tôi nhìn thấy Chu Lẫm đứng cách đó không xa.

Trong nháy mắt xung quanh yên lặng hơn bao giờ hết, những âm thanh ồn ào náo động như cách tôi cả một thế giới.

Chỉ còn lại một mình anh, chạy về phía tôi, kịp thời ôm lấy tôi đã mềm nhũn không thể đứng nổi nữa.

Trời đất quay cuồng, có tiếng tim đập mạnh từ anh, cùng với lời khẳng định duy nhất của tôi.

“Chu Lẫm, chúng ta yêu đương đi.”

Tôi nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh, bao phủ lấy cả những tiếng ồn ào xung quanh.

Anh ôm chặt tôi: “Nguyễn Nam Trúc, anh nghiêm túc đấy, em đừng có hối hận.”

7.

Tin tức tôi và Chu Lẫm yêu đương nhanh chóng truyền ra toàn trường.

Nhưng có điều cũng chẳng nhấc lên sóng gió gì cả, mọi người chỉ cảm thấy: “Mày xem, đây mới là Chu Lẫm này.”

Nhưng rõ ràng cũng có người không qus bình tĩnh.

Giữa trưa hôm nay, tôi với Chu Lẫm đang ăn cơm trong canteen.

Mới vừa ngồi chưa được bao lâu đã có một mỹ nữ xinh đẹp đi từ sau tới vỗ bả vai Chu Lẫm một cái.

“A Lẫm, sao mấy hôm nay không thấy anh trả lời tin nhắn của em?”

Chu Lẫm đầu tiên là theo bản năng nhìn tôi một cái, lúc sau mới lười nhác lui về sau một chút, tựa lưng vào ghế ngồi.

“Đừng có động tay động chân, bạn gái tôi còn ở đây.”

Mỹ nữ kia giương mắt nhìn tôi, cũng chỉ liếc có một cái rồi lại quay mặt đi tiếp tục nói chuyện với Chu Lẫm.

“Cuối tuần đi chơi đi, bọn Hứa Xương cũng có mặt.”

“Không rảnh, tôi phải ở bên bạn gái. Còn nữa, không biết chào hỏi à?”

Lúc này cô ta mới không cam tâm tình nguyện “chào” tôi.

Tôi đối với lời chào miễn cưỡng này không quá thích thú, gật đầu một cái rồi lại vùi đầu ăn cơm.

Lại nghe thấy cô ta oán giận: “Ra ngoài chơi đi, trước kia anh đâu có như vậy, lúc hai chúng ta...”

“Cô cút được rồi.”

Tôi quay đầu nhìn Chu Lẫm, đây vẫn là lần đầu tôi thấy anh mặt lạnh như vậy.

Hai mắt khẽ híp, một bên mày nhướng lên, khóe môi treo nụ cười lạnh, một bộ dáng như sắp nổi bão.

Mỹ nữ kia lập tức im miệng.

Đám người đi rồi, Chu Lẫm mới quay đầu nhìn tôi, lại khôi phục lại bộ dáng không chút để ý như thường, sắc mặt thay đổi rất nhanh.

“Nhìn cái gì? Thích thì ngày nào cũng cho em nhìn.”

Tôi gật đầu, đánh giá đúng trọng tâm: “Vẫn được.”

Anh nhìn tôi một lát, hỏi: “Cuối tuần đi gặp bạn của anh nhé?”

“Gồm cả bạn gái cũ của anh à?”

Tôi không rõ lắm, bạn gái cũ của anh có tính trong phạm vi bạn bè của anh hay không.

Chu Lẫm hứng thú nhìn tôi: “Ghen sao?”

“Không có, rốt cuộc bạn gái cũ của anh gộp lại cũng được một quần thể lớn rồi, xác suất gặp được rất lớn.”

Anh dường như bị nghẹn một chút, một lúc sau mới “a” một tiếng, rồi lại cúi đầu ăn cơm.

Tôi dùng ngón trỏ chọc chọc cánh tay anh, ghé tới gần hỏi: “Anh giận sao?”

Anh quay đầu nhìn tôi cười như không cười: “Nào dám chứ, đều là anh bị phạt đúng tội thôi.”

Tôi có chút gấp, này mà còn nói không giận?

“Em không có trách anh, rốt cuộc thì cũng là chuyện trước kia của anh.”

“Ồ, em chỉ là không ăn dấm mà thôi.”

???

Tôi nghĩ nghĩ một lúc, đưa ra kết luận: “Anh thích em làm ầm lên à?”

Cái này hẳn là tương đối có tình thú?

Anh lại trực tiếp động thủ, dùng hai ngón tay nhéo má lúm đồng tiền của tôi, còn bóp bóp mặt tôi phồng lên: “Em im đi.”

8.

Có người lên diễn đàn trường đăng bài về tôi và Chu Lẫm.

Tiêu đề là: [Khi nào Chu Lẫm và Nguyễn Nam Trúc chia tay?]

Lúc này tôi mới ý thức được, ồ, tôi và Chu Lẫm bất tri bất giác đã ở bên nhau 1 tháng rồi.

Anh cũng không có xấu xa như trong lời đồn, giống như mỗi một nam sinh khi yêu đương, đều sẽ cùng bạn gái đi ăn cơm, đi học, đi ra ngoài chơi.

Đương nhiên, lúc tôi đi làm thêm, anh cũng sẽ cùng tôi ngồi ở trong tiệm.

Có đôi khi tôi cũng sợ anh nhàm chán, liền thúc giục anh đi ra ngoài chơi với bạn bè, chờ tôi tan làm rồi tới đón cũng được.

“Chơi với đám người đó có gì vui? Nếu em thấy anh phiền thì anh đi.”

Lời đã nói tới vậy rồi, tôi cũng chỉ có thể mặc anh đợi ở đó.

Hôm nay tôi làm ca tối, chờ lúc đóng cửa thì đã là 9 giờ rưỡi.

Chu Lẫm đứng ở đằng sau chờ tôi khóa cửa, vai trái đeo balo của tôi.

Chờ lúc tôi xoay người muốn đeo balo, anh lại cầm lấy bàn tay đang vươn ra của tôi.

Tôi ngẩn ra, lúc hoàn hồn thì anh đã nắm tay dắt tôi về trường.

Lúc đi ngang qua ngõ nhỏ lúc trước, anh chỉ vào vị trí tôi đứng khi đó, nói:

“Nguyễn Nam Trúc, em tin vào số mệnh chứ?”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, một bên sườn mặt anh có ánh sáng hắt tới, một bên khác lại ẩn trong bóng tối, lúc quay đầu nhìn tôi, ánh đèn đường chiếu sáng cả khuôn mặt anh.

Cặp mắt khi thì hài hước khi thì lãnh đạm kia, bây giờ lại đang mềm mại tình cảm nhìn tôi chăm chú.

“Ngày đầu khai giảng, lúc em lên bục giảng tự giới thiệu bản thân, anh đã nghĩ, sao lại ngoan như vậy chứ, giống như con thỏ nhỏ vậy. Nhưng lúc ấy anh cảm thấy, kiểu con gái như em, anh không thể dây vào.”

“Nhưng cũng là ngày đó, anh đứng ở chỗ này, em đứng ở chỗ kia, giữa chúng ta chỉ cách nhau có năm, sáu mét mà thôi, cái cảm giác mạnh mẽ của định mệnh này nói cho anh biết, giữa chúng ta sẽ có ràng buộc.”

Nói tới đây, anh đột nhiên cười lên: “Đây là lần đầu tiên anh thấy con gái đánh nhau mà lại ngầu như vậy đấy. Rất kinh diễm. Có điều lúc em nhút nhát sợ sệt nói chuyện với anh, anh lại cảm thấy, anh luôn muốn có được người giống như em. Có lẽ, là ông trời cho anh một cơ hội, để anh không chọn sai người nữa.”

Tôi rút tay ra, lại đan mười ngón với anh.

“Chúng ta sẽ không sai nữa, tựa như anh nói, số mệnh đã sắp xếp sẵn rồi. Bất luận là bao lâu, cuối cùng chúng ta đều sẽ ở bên nhau.”

Anh cười cười, dùng tay niết mặt tôi.

“Đừng nói dễ nghe như thế, còn không phải do anh lì lợm dính lấy em à?”

Tôi bị đau, dùng tay kia đánh anh, nhăn mũi phản bác.

“Còn lâu, rõ ràng là em cũng có chạy về phía anh mà.”

Chu Lẫm dần dần thu lại ý cười, nghiêm túc nhìn tôi thật lâu:

“Nguyễn Nam Trúc, anh muốn hôn em.”

Anh cúi người tới, mang theo mùi nước hoa hương gỗ mộc dễ ngửi.

Anh hôn cũng giống như con người anh, nhiệt tình lại khoa trương, sau đó lại cẩn thận ôn tồn chân trọng.

Đêm đó, tôi đã nói với ánh trăng, tôi muốn yêu thương người này thật tốt.

9.

Gần đây trường có tổ chức cuộc thi bóng rổ, Chu Lẫm bị kéo đi làm chủ lực, đã hai ngày rồi chúng tôi không ăn cơm với nhau.

Ngày hôm qua anh gọi điện cho tôi: “Bao giờ em mới tới đưa nước cho anh? Nước của người khác anh không uống đâu.”

“Hai ngày nữa được không? Gần đây tiệm nhiều khách quá, em không thay ca được...”

Tôi còn chưa nói xong, anh đã nghiến răng nghiến lợi chặn lời tôi: “Em để anh khát chết luôn đi!”

Đây là lần đầu từ lúc yêu đương tới giờ, anh cúp điện thoại của tôi.

Sau đó tôi mới nghe bạn cùng phòng nói, đó cũng là lần cuối cùng.

Có điều con trai ông chủ đang bị bệnh, cô gái thay ca với tôi cũng có việc, phải trễ chút mới tới. Tôi một mình trông tiệm, tâm lại sớm bay bổng tới nơi nào đó.

Thật vất vả mới giục được cô gái kia tới thay ca, tôi không ngừng đẩy nhanh tốc độ chạy tới sân bóng, lúc này trận đấu đã kết thúc.

Chu Lẫm mặc đồng phục bóng rổ màu hồng đen ngồi bên cạnh rổ bóng, buồn bã ỉu xìu xoay xoay bóng.

Đôi mắt lại thẳng tắp nhìn tôi.

Tôi hơi thở dốc vì chạy vội tới, nhẹ giọng hỏi anh: “Thắng... thắng chứ?”

Anh ngẩng đầu nhìn tôi, mặt mày lãnh đạm, lại ẩn sâu cỗ hỏa khí như có như không.

“Có quan trọng sao?”

Tôi dừng một chút, lấy nước khoáng vừa mua ở trong balo đưa cho anh.

“Cho anh nè.”

Ánh mắt anh di chuyển trên dưới chai nước của tôi, lại ngẩng đầu nhìn tôi.

“Anh thua rồi, Nguyễn Nam Trúc.”

Ngày đó, anh đứng dậy đi luôn, không có lấy nước, cũng không có nắm tay tôi.

Đây là lần đầu tiên sau khi chúng tôi yêu đương, anh ngó lơ tôi.

Sau khi về KTX, tôi mới biết đội bóng của anh thắng rồi, mà Chu Lẫm chính là người giúp đội giành được số điểm chênh lệch đó.

Câu thua kia của anh, đại khái là nói, anh thua Nguyễn Nam Trúc rồi đi.

10.

Trước Chu Lẫm, tôi chưa từng thích ai.

Anh cũng chưa từng ngó lơ tôi như thế.

Tôi thừa nhận, tôi luống cuống rồi.

Tôi gọi điện cho anh, anh trả lời tin nhắn nói không tiện nghe.

Tôi nhắn WeChat, anh chỉ “ừ”, “được”, “nói sau”, cứ thế có lệ với tôi.

Như kiểu chỉ sợ tôi không biết anh tức giận.

Chờ tới khi tan học, tôi bất chấp tất cả chặn anh lại.

Anh lại mặt mày lãnh đạm, giống như đang nhìn một người râu ria.

“Có gì muốn nói sao?”

Tôi nhéo nhéo ngón tay, khẩn trương nuốt nước miếng.

“Chu Lẫm, em xin lỗi, em biết hôm đó em...”

“Còn có gì khác không?”

Anh không hề chớp mắt nhìn tôi, nhưng tôi cũng không biết anh muốn nghe cái gì.

Tôi giật giật khóe môi, tính cách nhút nhát lại bắt đầu cắn nuốt tôi.

Chu Lẫm thất vọng thu lại biểu tình, đi lướt qua bên cạnh tôi.

Một khắc đó, nước mắt tôi thiếu chút nữa rơi xuống.

“Nghĩ xong thì tới tìm anh.”

Anh đột nhiên mở miệng nói, nhưng chờ khi tôi quay đầu lại, lại chỉ nhìn thấy bóng lưng của anh.

Bạn cùng phòng của tôi nói: “Chu Lẫm là kiểu người gì chứ? Từ trước tới nay đều là con gái vây quanh dỗ dành hắn, nào có từng khom lưng cúi đầu với ai? Nói trắng ra là kiêu ngạo, cậu đi dỗ hắn một tý, nói không chừng là sẽ bỏ qua chuyện này thôi.”

Tôi nghe người này người kia khuyên, quyết định chọn một hôm cuối tuần đi tìm anh.

Nhưng tôi thấy được cái gì?

Anh uống nước mà cô gái khác đưa, giơ tay chặn bóng rổ sắp ném tới người cô ấy.

Cô gái kia thuận thế nhào vào lòng anh, ôm anh.

Đám bạn của anh ồn ào nháo nhiệt trêu đùa.

Diện mạo của cô gái xinh đẹp minh diễm, giống như đóa hoa hồng đỏ kiêu ngạo, so với tôi thì lóa mắt hơn nhiều.

Chính là bạn gái cũ từng tới canteen tìm anh lúc trước.

Cô ấy mới là người cùng thế giới với bọn họ, còn tôi, chưa từng được bọn họ chấp nhận.

Giờ khắc này tôi mới phát hiện, thì ra giữa chúng tôi có khoảng cách.

Tôi nhìn thấy Chu Lẫm dùng sức đẩy cô ấy ra, nhíu mày nói gì đó, cô gái kia liền suy sụp mặt mày.

Tôi nghĩ, bây giờ không phải lúc để nói chuyện.

Cho dù là tôi, hay là Chu Lẫm đi nữa.

Tôi đứng ở bên ngoài đám người, đứng ở bên ngoài sự náo nhiệt đó, yên lặng rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play