Dịch: -pq-
Beta: dnt
14.
Tiểu Khả đã nghe chuyện tình của cha mẹ mình và ở tuổi 14, con bé cũng tìm thấy "tình yêu định mệnh".
Châu Chữ biết chuyện này sau khi nhận được điện thoại của giáo viên, anh liền vội vã đến trường.
Tôi đi theo phía sau anh, bỗng nhiên cảm thấy rất tức giận, con bé mới có bao nhiêu tuổi đâu! Mới 14 tuổi thôi! Mẹ của con ở tuổi 14 vẫn đang chăm chỉ học tập đó biết không! Châu Tiểu Khả, con thế mà thực sự đã dám yêu đương rồi!
Tiểu Khả cũng không giấu cha: “Bố ơi, đây là tình yêu của đời con. Bố xem nhìn anh ấy đẹp trai biết bao, thậm chí còn đẹp trai hơn cả bố khi còn nhỏ.”
Tôi nhìn Hoàng Mao cà lơ phất phơ bên cạnh
Ôi, thật muốn rửa mắt cho Châu Tiểu Khả!
Giống tính tình của mẹ thì tại sao không giống mắt nhìn người của mẹ luôn chứ? Mắt nhìn của mẹ của con lúc đó luôn thích mấy anh chàng đẹp trai trên sân cỏ đó được không, con xem lại con đi!
Hoàng Mao là một người vô trách nhiệm, khi thấy giáo viên điện cho phụ huynh đến, thằng bé đó lập tức chối bỏ và đổ hết trách nhiệm lên Tiểu Khả
Nếu một giây trước tôi muốn véo tai Châu Tiểu Khả, thì giây tiếp theo tôi nhìn thấy tính cách của Hoàng Mao, lòng bực tức của tôi lập tức chuyển sang người khác, tôi muốn lao lên đá Hoàng Mao vài phát.
Châu Tiểu Khả cũng không ngu ngốc như vậy, con bé chết lặng nhìn Hoàng Mao đổ lỗi cho mình, “tình yêu định mệnh” cũng c.hết đi một cách nhẹ nhàng như vậy.
Châu Chữ đã im lặng khi đưa Châu Khả về, mối tình đầu của Châu Khả ch.ết rất nhanh, mặc dù đối phương là người xấu nhưng nghĩ đến điều đó con bé càng thấy buồn hơn, con bé đi theo Châu Chữ và lặng lẽ khóc.
Thấy vậy, Châu Chữ liền lấy trong túi ra một chiếc khăn giấy lau nước mắt cho Tiểu Khả: “Người không đáng thì đừng khóc.”
Nói thế chứ, con bé đã quên mất chuyện đó chỉ trong vài ngày.
Khi còn học cấp 3, điểm số của Tiểu Khả không cao lắm nhưng con bé lại rất thích vẽ tranh.
Châu Chữ dứt khoát để Tiểu Khả đi theo con đường trở thành sinh viên mỹ thuật.
Phòng vẽ ở nhà chào đón người chủ nhỏ của nó và Tiểu Khả bắt đầu vẽ tranh trong.
Học tập, thi cử, Tiểu Khả ban đầu dự định thi ở trường cũ của tôi và Châu Chữ, nhưng lại bị thiếu một vài điểm.
Tiểu nha đầu đó hiếm lắm mới theo đuổi lý tưởng của mình nhưng lại thất bại.
Sau khi trượt, con bé khó có thể vào được trường học tốt nào ở Trung Quốc nên Châu Chữ đã gửi Tiểu Khả đến một học viện nghệ thuật nổi tiếng ở nước ngoài.
Khi chúng tôi tạm biệt ở sân bay, Tiểu Khả không nỡ rời xa bố và khóc không ngừng.
Châu Chữ vỗ vỗ lưng Tiểu Khả, dặn dò một số chuyện bình thường.
Nghỉ ngơi đúng giờ và ăn uống đầy đủ.
Con bé lên máy bay, Châu Chứ đứng một mình ở sảnh sân bay, thực ra còn có một con ma đi cùng, chính là tôi.
Thân hình Châu Chữ nhìn có chút cô đơn.
Tiểu Khả năm nay mười tám tuổi, Châu Chữ đã bốn mươi mốt tuổi.
Thời điểm chia tay vẫn đang là mùa đông, anh mặc áo khoác dày, quàng khăn và đeo găng tay.
Người ta nói rằng càng lớn người ta càng sợ lạnh, Châu Chữ cũng vậy, khi còn trẻ, vào những ngày tuyết rơi, anh ấy thường mặc áo len và khoác áo khoác cho tôi, lúc đó tôi nắm tay anh, cảm thấy tay anh thật ấm áp
Bây giờ tôi không thể chạm vào tay anh, nhưng nhìn bàn tay hơi ửng đỏ vì lạnh của anh, tôi có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo của anh, dù có mặc bao nhiêu quần áo đi nữa thì anh vẫn lạnh.
Lấy sự trưởng thành của Tiểu Khả làm tiêu chuẩn, Châu Chữ ngày càng già đi.
Tôi mỗi ngày lơ lửng bên cạnh anh ấy, không thể cảm nhận được những thay đổi được chia thành từng phần nhỏ theo thời gian, chỉ ở một số thời điểm cụ thể, tôi mới có thể cảm nhận được những thay đổi ở Châu Chữ
Đã mười lăm năm kể từ khi tôi rời xa anh.
15.
Khi Tiểu Khả hai mươi hai tuổi, con bé mang về một chàng trai da trắng.
Bốn năm sống ở nước ngoài đã rèn luyện cho con bé rất nhiều, con bé trở nên điềm tĩnh hơn rất nhiều.
Con bé nói với Châu Chữ rằng lần này con thực sự đã tìm được tình yêu của đời mình.
Chàng trai rất đẹp trai và tên là Noah.
Noah cũng là sinh viên mỹ thuật, quen biết Châu Khả ở trong trường, hai người có rất nhiều điểm chung.
Châu Chữvà Noah trò chuyện rất lâu, tôi cũng ở bên cạnh nghe, Noah là một cậu bé rất chân thành.
Châu Chữ gật đầu đồng ý, Tiểu Khả rất vui vẻ.
Năm đó, con bé kết hôn rồi
Chúng nó kết hôn khi bằng tuổi tôi và Châu Chữ kết hôn.
Con bé tổ chức đám cưới kiểu Hoa tại Trung Quốc.
Trên cao đặt hai chiếc ghế nhưng chỉ có một người ngồi, ở giữa có ảnh gia đình ba người chúng tôi
Ánh mắt Châu Chữ trở nên ươn ướt nhìn Tiểu Khả mặc áo cưới
Tôi thấy rằng người này càng già đi thì càng dễ xúc động.
Vào một ngày tuyệt vời như vậy, khóc cái gì mà khóc
Tôi ngồi xuống một chiếc ghế khác và rơi nước mắt.
Noah và Tiểu Khả không định cư ở Trung Quốc, chúng nó đi khắp thế giới, tham gia các triển lãm nghệ thuật và nâng cao khả năng nghệ thuật của mình.
Châu Chữ đã ngoài năm mươi rồi.
Vào ngày anh ấy bước sang tuổi năm mươi hai, anh ấy đã đến nghĩa trang của tôi.
Anh ấy đã đến đây thường xuyên trong nhiều năm qua.
Làm cỏ, nói chuyện, dời một chiếc ghế dài nhỏ và ngồi lên đó, cả ngày cứ như vậy trôi qua.
Tôi đi theo anh ấy mọi lúc và lơ lửng bên cạnh anh ấy.
Anh ấy nói hơi chậm nhưng điều đó khiến tôi có một khoảng trống để trả lời lại anh
"Niên Niệm, Tiểu Khả đã giành được huy chương vàng trong cuộc thi quốc tế lần trước. Có một số trường đại học muốn mời con bé về làm giảng viên."
Tôi nhìn anh: “Em biết, em rất tự hào về con bé”.
Châu Chữ không nghe lời tôi nói mà chỉ nhìn ảnh tôi trên mộ: “Chúng ta đã xa nhau hơn 20 năm rồi, không biết em ở đó có sống tốt không.”
Anh nhẹ nhàng chạm vào bia mộ của tôi, lá rơi trên đầu anh.
Châu Chữ đã có mái tóc bạc trắng, đôi mắt có chút lão thị.
Tôi ở bên cạnh nhìn anh, thời gian thật tàn nhẫn, người yêu tôi càng ngày càng già đi rồi.
Châu Chữ không nói nữa.
Tôi nhẹ nhàng trả lời anh: “Em ổn mà, đừng lo lắng”.
16.
Khi Tiểu Khả ba mươi hai tuổi, con bé và Noah sinh được một đứa con.
Một cô bé rất dễ thương tên là Alice.
Châu Chữ lúc đó đã nghỉ việc ở công ty và thuê một người quản lý chuyên nghiệp để quản lý công ty.
Việc nghỉ hưu của ông thật lành mạnh và nhàm chán.
Nếu có tôi ở đây chắc tôi sẽ kéo Châu Chữ đi khắp thế giới và làm nhiều điều thú vị.
Anh chỉ đọc một cuốn sách và luyện tập thư pháp
Mỗi ngày cứ trôi qua như vậy
Tiểu Khả thường đưa Alice đến gặp Châu Chữ
Đôi khi con bé bận công việc nên chỉ để Alice ở lại với Châu Chữ
Cô bé không bướng bỉnh như mẹ nó, tính tình rất hiền lành.
Hai người rất hòa hợp khi ở cùng nhau
Kỹ năng tết tóc của Châu Chữ vẫn không hề hạ xuống, Anh vẫn giữ những chiếc kẹp và băng đô từ khi còn nhỏ của Tiểu Khả và đưa chúng cho Alice.
Anh ấy luôn có thể tết tóc cho Alice theo đủ kiểu đẹp mắt.
Anh ấy yêu mến cô bé này giống như trước đây anh ấy đã yêu mến Tiểu Khả, và cô bé cũng rất thích ông ngoại của mình.
Khi cô bé được sáu tuổi thì mẹ tôi qua đời, bố tôi cũng bỏ đi cách đây hai năm, chỉ chưa đầy hai năm thì mẹ tôi qua đời.
Châu Chữ giúp đỡ lo liệu tang lễ, quay lại nhìn chằm chằm vào ảnh của tôi một lúc lâu mới báo tin cho tôi.
" Mọi người có thể đoàn tụ ở đó rồi Niệm Niệm."
Tôi không thấy cha mẹ mình, xem ra nghề ma vẫn rất khắt khe, loại tình huống này đối với tôi tương đối hiếm gặp.
Alice sau khi trải qua cái chết của bà cố rất sợ hãi, ban đêm cô bé ôm cánh tay Châu Chữ: "Ông nội sẽ rời bỏ con sao?"
Châu Chữ không hề có ý định lừa dối cô bé, đối với một số việc anh luôn rất nghiêm túc: “Đúng vậy, một ngày nào đó ông sẽ rời đi.”
Cô bé bắt đầu làm ầm lên: "Con không muốn ông nội rời đi. Con muốn ông nội ở bên con mãi mãi."
Châu Chữ sờ đầu cô bé nói: "Ông nội nhất định sẽ ở bên con cho đến ngày ông không thể đi cùng con được nữa."
Cô bé lẩm bẩm thêm vài lời trước khi chìm vào giấc ngủ.
Tôi ngồi ở bên giường, tóc Châu Chữ gần như trắng xóa, nếp nhăn trên mặt càng ngày càng rõ ràng.
Nhưng mấu chốt là, anh là một ông già mang dáng dấp tao nhã.
Đôi mắt tôi ghi lại từng tấc thời gian của Châu Chữ sau khi chúng tôi chia tay, nhìn anh dần già đi.
Có lẽ đây là một kiểu khác cùng nhau già đi.
17.
Một ngày nọ, khi Alice mười lăm tuổi, Châu Chữ vào bệnh viện.
Anh lau bức ảnh một gia đình ba người trên tường như thường lệ nhưng không may bị mất thăng bằng khi treo nó lên và ngã xuống đất.
Người già rất dễ bị ngã.
Tôi nhìn Châu Chữ yếu ớt nằm trên giường, trong lòng vừa gấp vừa lo lắng.
Khi Tiểu Khả và Noah lao tới, Alice đang nắm tay Châu Chữ và khóc.
Cộng thêm một số bệnh do tuổi già để lại trước đó, bác sĩ nói rằng ông có thể không qua khỏi mùa đông.
Tiểu Khả buồn bã khóc bên ngoài phòng bệnh, Noah ôm cô vào lòng.
Châu Chữ nằm trên giường ngủ yên lặng với máy thở.
Tôi ngồi ở mép giường và nhìn anh.
Anh phải đến bên cạnh em rồi à, Châu Chữ?
Có đau không? Anh ấy nói dù có già thì anh cũng phải tự mình lau chùi bức ảnh đó
Ngoài cửa sổ tuyết rơi dày đặc, giống như mùa đông bốn mươi bốn năm trước.
Ngày hôm sau, Châu Chữ tỉnh dậy, tinh thần rất tốt.
Anh ấy đã nói chuyện rất nhiều với Tiểu Khả, Noah và Alice và đưa ra nhiều lời dặn dò
Sau đó anh ấy nói rằng anh ấy hơi buồn ngủ.
Lúc ngả lưng xuống giường, mọi người thấy anh đang thì thầm điều gì đó trước khi đi ngủ.
Tiểu Khả nghiêng đầu lại gần miệng Châu Chữ, vậy mà lại nghe được hai chữ “Niệm Niệm”.
Đúng lúc này, máy kiểm tra điện tâm đồ cạnh giường bệnh kêu lên, như tiếng báo một sinh mệnh đã kết thúc
Tiểu Khả che miệng, không kìm được nước mắt trào ra.
Châu Chữ đã đi rồi.
Ngoài cửa sổ tuyết rơi dày đặc, tùy ý rơi xuống, khung cảnh giống như bốn mươi bốn năm trước đã mang tôi đi, bây giờ lại mang Châu Chữ đi.
18.
Hắc Bạch vô thường xuất hiện để đưa tôi đi.
Dưới cầu Nại Hà, tôi nhìn thấy Châu Chữ, anh ấy là Châu Chữ của năm hai mươi sáu tuổi
Chúng tôi đã xa cách bốn mươi bốn năm và cuối cùng lại đoàn tụ.
Anh đã ôm chặt lấy tôi và nói với giọng nghẹn ngào: “Anh nhớ em rất nhiều, vợ ơi”.
Với những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, tôi thì thầm: "Em biết, em biết tất cả mọi thứ."
(HOÀN)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT