Tôn đại nương và Lý đại nương đều có thể nhìn thấy hôm nay Khương Đường đang vui vẻ: “Có chuyện tốt gì sao?”
Khương Đường không tiện đem việc tửu lâu điểm tâm của nàng ra để nói, vì vậy nàng nói: “Đại nương tử nhà ta mang ta đi gặp phu nhân, phu nhân lại thưởng bạc cho ta, hai ngày nữa không phải là đến ngày phát nguyệt ngân sao.”
Thế thì đúng thật là chuyện vui.
Lại nói, sau khi Khương Đường đến thì Tôn đại nương và Lý đại nương vẫn chưa được nhận đồng tiền thưởng nào.
Khương Đường cười nói: “Đợi chút nữa khi có thời gian rảnh vào buổi trưa, ta sẽ làm nhiều điểm tâm một chút để hai người nếm thử. Hôm nay đại nương tử nhà ta đã dùng cơm ở chính viện, ta cũng không cần phải về Yến Kỉ Đường nữa.”
Tôn đại nương cảm thấy mình là người lớn mà lại còn so đo với Khương Đường thì thật sự không còn thể diện: “Vậy xem xem chúng ta có thể giúp được gì không.”
Đều là đầu bếp, nhìn Khương Đường làm đã vài ngày, Tôn đại nương và Lý đại nương không phải là cái gì cũng không học được, những việc như hâm nóng đồ ăn hay xào rau thì họ cũng làm được.
Buổi trưa tính cả Cố Kiến Châu thì tổng cộng có năm người, làm mười hai món ăn.
Bốn món rau trộn, tám món nóng kèm thêm một món canh.
Khương Đường chỉ làm qua tám món, hiện giờ nhiều hơn bốn món, lại còn phải để tâm đ ến khẩu vị của từng người thật là không dễ dàng gì.
Những người khác thì dễ rồi, nhưng Cố Kiến Sơn thích ăn ngọt, không ăn được cay, đoán chắc rằng cũng không thích ăn chua, phải làm một món ăn thuần vị ngọt.
Khương Đường đã nghĩ được một món ăn rất ngon, gọi là Hỏa Sơn Phiêu Tuyết.
Làm thêm một món nữa là Song Bì Nãi, nhiều người như thế có hai món ngọt là được rồi.
Khâu nhục lần trước làm Vĩnh Ninh hầu rất thích ăn, món này Tôn đại nương cũng làm được, giao cho các bà ấy làm là được. Rau trộn thì thêm một đ ĩa rau trộn măng chua, một đ ĩa cá chiên giòn là được.
Món nóng là thịt kho và trứng vịt muối, bên trong có trứng vịt muối và có nhân thịt lợn bên ngoài. Nhân thịt này cũng có sự đặc biệt của nó, không chỉ đơn giản là thịt lợn. Thịt lợn nạc được trộn lẫn cùng với khoai môn, nhân khoai môn dẻo dẻo mềm mềm, dùng thịt nạc sẽ không gây ngấy, viên thịt sau khi làm xong sẽ được cho vào dầu chiên đến khi chín vàng rồi đem đi kho.
Khi làm thịt kho tàu cũng không thể quên để vào một cái đầu lợn, vài quả trứng gà, cho thêm hai quả ớt khô, đầu lợn lát nữa có thể để làm rau trộn.
Tôn đại nương cảm thấy đồ ăn hôm nay sẽ cực kỳ ngon, nguyên liệu để làm đều là đồ tốt, vừa chiên vừa hầm, lát nữa các bà có thể dùng nước của những món này trộn vào cơm để ăn.
Món cá được làm hôm nay chính là phi lê cá ngâm giấm, có vị chua chua mặn mặn, cốt lõi của vị này chính là dấm và vị chua được lấy từ hoa đậu giác nướng, cá được Lý đại nương cắt thành từng lát mỏng, bọc qua một lớp bột ngô, chần qua một chút là hoàn thành.
Bằng cách này thì những lát cá sẽ mềm mịn nhất, thịt cá Thanh Giang được đưa đến có khá nhiều xương, phần xương và đầu cá còn lại dùng để nấu canh.
Món được làm từ tôm chính là tôm om dầu, xẻ lưng tôm ra để lấy chỉ tôm, cũng được chiên sơ qua, chân tôm được chiên cho giòn sau đó hầm với lửa nhỏ thật chậm cho nhừ, trong ngoài đều rất ngon miệng.
Làm thêm hai món Lục Cẩm Dao thích ăn, ai bảo Lục Cẩm Dao chính là chủ tử trực tiếp của nàng cơ chứ. Lục Cẩm Dao vẫn rất thích ăn cà chua, bắp cải xào giấm và đậu giác chua xào với nấm cắt hạt lựu, đều là những món ăn để ăn với cơm.
Còn phải làm hai món Trịnh thị thích ăn nữa, ai bảo là Trịnh thị ra tay vô cùng hào phóng chứ, Trịnh thị cũng thích ăn cà chua xào nhưng phải làm mềm một chút.
Khương Đường làm bánh trứng gà, món này làm là dễ nhất, muốn bánh trứng mềm và mịn hơn thì dùng nước ấm sau đó rót một chút sữa bò. Nếu không muốn có nhiều bọt thì có thể lọc một lần qua khăn gạc mịn.
Bánh trứng gà không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là phải làm thêm đồ ăn.
Thịt ốc khô và đậu giác chua thái hạt lựu, loại trước bị dai, loại sau có thể ngấm gia vị, đúng lúc có thể trung hòa được với bánh trứng.
Trịnh thị cũng thích ăn cá, mặc dù canh chua cá đã làm hai lần rồi nhưng nếu bà thích ăn và ăn ngon là được.
Một bàn đồ ăn đã được chuẩn bị đầy đủ.
Bận rộn làm đồ ăn hơn một canh giờ, khi đồ ăn được đặt lên bàn Khương Đường mới được nhàn rỗi nghỉ ngơi một lúc.
Khâu nhục, rau trộn cà chua trộn với măng chua, canh chua cá đều là hai người Tôn đại nương làm, cũng coi như Khương Đường vẫn là làm tám món ăn, hôm nay nàng không cần phải về Yên Cơ Đường, tiết kiệm được nửa canh giờ so với ngày thường.
Sau khi ninh canh với xương cá và xương lợn, Khương Đường mang đến một nồi nước, định khi trở về sẽ nấu một bát mì ăn.
Hôm nay Lục Cẩm Dao và Cố Kiến Châu sẽ ăn ở chính viện, Triệu đại nương đã nấu cơm và xào một nồi bắp cải lớn, Bạch Vi vẫn chưa ăn gì, vẻ mặt vô cùng xanh xao.
Khương Đường đổ canh xương vào trong nồi: “Chúng ta ăn mỳ nấu với nước xương đi, chỗ của ta vẫn còn mỳ và trứng gà. Bây giờ cũng không nóng lắm, ăn bát mỳ nước xương rất là hợp lý.
Bạch Vi nói: “Vậy thì giữ lại một nồi canh xương hầm để ăn.”
Bội Lan rất là tự giác đi nhào bột mỳ. Mới nhào được một nửa thì Lục Anh đi vào nói: “Khương Đường, có một nha hoàn tên là Tĩnh An đến tìm ngươi, người này là ai vậy, ngươi có quen sao?”
Khương Đường chỉ biết những nha hoàn ở Yến Kỉ Đường và những người ở chính viện như đám người Tôn đại nương, miễn cưỡng quen thêm Hàn Dư Thanh và Xuân Đài, “Không quen biết.”
Bạch Vi suy nghĩ một lát: “Hình như là nha hoàn của Yến An Đường.”
Yến An Đường là viện tử của đích tôn ở, Khương Đường không biết nguyên chủ và nha hoàn của Yến An Đường đã từng gặp nhau hay chưa, “Ta đi ra ngoài xem một chút.”
Bạch Vi nói: “Tĩnh An hình như là nha hoàn tam đẳng, trước kia cũng không thấy ngươi nói chuyện với nàng ta, Khương Đường, liệu có phải là đại nương tử của đích tôn tìm ngươi tra hỏi hay không.”
Khương Đường: “Ta đi ra gặp thì sẽ biết ngay.”
Bạch Vi nói với Khương Đường là hãy cẩn thận một chút.
Tĩnh An là một tiểu cô nương nhỏ bé không đáng để chú ý đến, cúi đầu, giọng nói tinh tế: “Đại nương tử nhà ta muốn gặp ngươi một lần.”
Khương Đường nói: “Việc này sợ là không được, đại nương tử nhà ta đang có thai, thực sự là ta không thể rời mắt đi được. Nếu là có việc gì ngươi trực tiếp nói với ta là được, là khẩu vị của đại nương tử nhà ngươi không được tốt sao?”
Tĩnh An ấp úng nói: “Không phải… Khương Đường, chúng ta đi sang một bên rồi hẵng nói.”
Tĩnh An kéo Khương Đường đi đến hòn non bộ ở tiểu hoa viên bên cạnh, bên này yên tĩnh, ít có người qua lại.
Khương Đường hỏi: “Vậy là có chuyện gì, ta đây đang trốn ra ngoài, phải nhanh chóng trở về.”
Tĩnh An nói: “Người thường đi ở chỗ cao, nước chảy ở chỗ trũng, dựa vào tài mạo và tính cách của cô nương hoàn toàn có thể đi đến nơi cao hơn. Chỉ với tài nghệ làm đồ ăn và điểm tâm của cô nương đã là không ai sánh bằng, chỉ là bất đắc dĩ mới bị vây khốn ở Yến Cơ Đường nho nhỏ kia.”
Tĩnh An móc trong ngực ra một cái hầu bao, nàng ta nhanh chóng mở hầu bao ra, là một đôi vòng tay bằng vàng.
Sợ là cũng không hề rẻ.
Tĩnh An: “Đây là thành ý của đại nương tử nhà ta.”
Mặc dù Khương Đường chỉ mới đến đây được mấy ngày nhưng mưa dầm thấm đất, cũng biết được là đồ của người khác không thể lấy được.
Nhất là những đồ vật có ký hiệu, nếu một ngày nào đó đột nhiên trở mặt không quen biết thì đây chính là tang vật.
Hơn nữa Khương Đường cũng không hiểu được những lời Tĩnh An nói là có ý gì, là muốn nàng đi sang… đi sang Yến An Đường làm nha hoàn sao?
Chỉ cần nàng không phải là đồ ngu thì sẽ không bao giờ rời khỏi Lục Cẩm Dao, phải biết rằng cuối cùng người trở thành chủ mẫu Hầu phủ chính là Lục Cẩm Dao.
Khương Đường nói: “Ta sinh ra là người của Yến Cơ Đường, chết đi cũng là quỷ của Yến Kỉ Đường, Tĩnh An cô nương mời trở về đi.”
Tĩnh An vội vàng kéo tay của Khương Đường: “Cô nương hiểu lầm rồi, đại nương tử nhà ta chẳng qua là cảm thấy cô nương làm nha hoàn thì sẽ làm cô nương bị ấm ức, cô nương có lẽ có thể hiểu được ý của ta, bằng vào tướng mạo của cô nương… thì phải làm chủ tử mới đúng.”
Khương Đường rút tay ra.
Không phải làm nha hoàn mà là làm tiểu thiếp sao.
Chưa kể đến Khương Đường hoàn toàn không muốn làm thiếp, Cố Kiến Phong đều đứng tuổi rồi, ở thời đại này cũng đã có thể làm cha nàng, lại muốn nàng làm thiếp cho Cố Kiến Phong!
Đây là điều mà người bình thường có thể nghĩ đến sao?
Khương Đường nói: “Hôm nay coi như ta chưa từng nghe thấy gì, ta vẫn còn chưa ăn cơm, vậy nên xin phép về trước.”