Nhưng dù sao nếu đã được chọn, vậy coi như lần mặc khôi giáp trong đời này cũng có trải nghiệm khó quên.
Kết quả hắn đúng là nghĩ không sai, chuyện phát sinh về sau, đúng là đến chết cũng không quên được!
"Trên cơ thể con người có 108 tử huyệt, khi hành quân đánh giặc, đối thủ gặp phải không chỉ một người. Lúc giao tranh, nếu muốn xông ra phá trùng vây, đánh từng kẻ một sẽ rất phí sức lực, nếu muốn dùng ít sức, cứ tử huyệt mà đánh."
Ân Qua Chỉ vừa nghiêm túc nói xong liền xoay người nhìn binh lính kia, trong mắt không chút độ ấm: "Trên đầu và mặt, các người chú ý xem vị trí ta đánh hắn."
Hai vị thiếu gia đi tới, nhìn chăm chú, thấy ngay sư phụ nhà mình ra đòn nhanh như chớp, đánh huyệt Bách hội, huyệt Tình minh của binh lính kia, sau huyệt Thái dương, nhân trung, ấn đường, nhĩ môn (lỗ tai)... lần lượt xuống dưới, binh lính đang đứng xanh cả mặt, ánh mắt đột nhiên tràn ngập hoảng sợ.
"Không cần lo, ta căn bản không dùng lực khí. Ngươi sẽ không chết đâu." Ân Đại hoàng tử nhìn tấm bia kia đang run lên, an ủi một câu rất thiện lương, "cùng lắm về đau mấy ngày thôi."
Binh lính: "......" Hắn giờ đi còn kịp không?
Rõ ràng không còn kịp nữa rồi, Ân Qua Chỉ không để ý đến hắn, tiếp tục nói: "Tiếp đó là các huyệt trên người, nhưng đại huyệt thường có khôi giáp bảo vệ. Vì dùng ít sức, vi sư không kiến nghị các ngươi tấn công thân hình."
Nói là nói thế, nhưng bàn tay thon dài của hắn vẫn nắm lại thành quyền, mang theo chút nhỏ lực đạo dừng ở ngực, bụng, bụng nhỏ của binh lính, nghe "bốp bốp" kêu vang. Dù có mặc khôi giáp, tấm bia kia sắc mặt vẫn tái nhạt, không biết vì đau hay bị dọa.
"Nơi tốn ít sức nhất, chắc chắn là yết hầu. Kế tiếp vi sư dạy các ngươi mấy cách, lúc hỗn chiến có thể nhanh chóng lấy mạng người." Ân Qua Chỉ lui ra sau vài bước, nhìn binh lính kia, móc tay một cái, "Lại đây nghĩ cách giết ta."
Tử huyệt trên người vừa bị đánh một chập, giờ cho dù thân thể không sao thì trong lòng hắn cũng có bóng ma! Binh lính chân nhũn ra, run rẩy một hồi lâu, mới giơ đại đao tiến lên.
"Ah ——"
Ân Qua Chỉ bình tĩnh nhìn hắn, chỉ nghiêng người tránh chiêu thứ 1, thuận tay nhặt một nhánh cây trên mặt đất, đột nhiên đánh xuống người hắn. Tiểu binh kia phản ứng còn tính là nhanh, ngẩng đầu lấy đao chắn ngang.
Ngay lúc này, Ân Qua Chỉ dùng tay trái đột nhiên vung tay về phía yết hầu hắn, con ngươi thoáng nổi tia sát khí, đánh thẳng nhân tâm.
Cảm giác yết hầu chợt lạnh, binh lính ngay cả hít thở cũng không thông, nhìn đôi mắt người kia, đột nhiên hắn cảm thấy như mình đã bị giết xong.
Là hắn ngốc, chiêu dương đông kích tây đơn giản vậy cũng không thoát nổi, nhưng vị gia này ra tay quá nhanh, hắn theo không kịp... Hắn cũng chỉ là tấm bia mà thôi, không biết phạm vào lỗi sai gì mà đối xử tàn nhẫn với hắn như thế?
Thân hình binh lính mềm nhũn, hắn chậm rãi ngã xuống, không cam lòng nhắm mắt.
Từ Hoài Tổ liên tục vỗ tay: "Kịch bản không tồi, đồ nhi nhất định chăm chỉ luyện tập."
Ân Qua Chỉ thu hồi tay, gật đầu, phất tay áo nói: "Kiến thức cơ bản luôn quan trọng nhất, còn lại các kịch bản chiêu thức cũng chỉ là sau khi các ngươi nắm vững kiến thức cơ bản thôi, để ngày mai tiếp tục luyện, hôm nay đến đây là nghỉ."
"Đúng vậy." An Thế Hướng và Từ Hoài Tổ đáp, nhìn Ân Qua Chỉ rời đi trước rồi mới dọn đồ cũng ra ngoài.
Đám binh lính nhìn ánh mắt dùng kính nhìn mấy vị quý nhân đi xa kia, chờ cho đến khi không thấy nữa mới ba chân bốn cẳng đến chỗ binh lính nằm trên mặt đất: "Lý Sơn Nam, giả chết à? Mau tỉnh lại, đợi chút nữa đi ăn cơm chiều."
Lý Sơn Nam nhắm chặt mắt giờ mở miệng: "Ta đã chết rồi, còn ăn cơm chiều gì nữa!"
Chết? Nhìn coi, yết hầu hắn còn vẹn nguyên, mọi người mắt trợn trắng, "Ân điện hạ trong tay không vũ khí, ngươi chết như thế nào?"
Gì? Lý Sơn Nam sờ cổ mình, lập tức đứng thẳng, chân tay run run, che ngực nói: "Y như đi một chuyến tới quỷ môn quan...."
Ánh mắt Ân điện hạ, thực sự dọa người!
Nhưng mà lúc sinh thời nếu học được võ nghệ như ngài ấy thì tốt rồi.
Hắn cảm thán một lúc, sau lại kề vai sát cánh cùng mấy binh lính đi dùng bữa.
Ân Qua Chỉ không ở đây, Phong Nguyệt chỉ phải làm bữa tối cho hai vị thiếu gia, nàng đang chờ người về thì nghe thấy bên ngoài có tiếng la hét ầm ĩ.
"Gia." Đoạn Huyền gượng cười ngăn một vị khách: "Ngài vẫn luôn sủng ái nô gia mà, sao giờ lại chọn người khác rồi?"
"Đúng đó." Kim ma ma còn đệm vào: "Hơn nữa Phong Nguyệt thật sự không rảnh, người khác bao rồi."
Vị khách mặt mày dữ tợn hừ lạnh, không thèm để ý đi lên lầu. Kim ma ma ngăn không được, nhìn Đoạn Huyền. Đoạn Huyền cũng bất đắc dĩ, vị khách này lúc trước nhìn trúng Phong Nguyệt, giờ tới muốn người, nàng có cách nào sao?
Nghe động tĩnh, Phong Nguyệt mở cửa ra, nhìn thấy người đi lên liền cười: "Đây là sao vậy?"
Vị khách kia vừa nhìn thấy nàng, sắc mặt hòa hoãn đi không ít, tới trước mặt nàng nói: "Tất nhiên là nhớ nàng rồi, tiểu mỹ nhân, lần trước gặp nàng ở hậu viện, nàng lại trốn nhanh quá."
Phong Nguyệt nhìn chằm chằm hắn nghĩ một hồi, nghĩ ra rồi, lần trước chui về từ lỗ chó, đúng lúc gặp vị khách này với Đoạn Huyền đang làm gì gì kia, khuôn mặt dữ tợn này nàng còn có ấn tượng.
Phong Nguyệt cười giả lả hai tiếng, nói: "Khách nhân đã để mắt tới nô gia là muốn chọn nô gia chăng?"
"Đương nhiên." Vị khách kia nói: "Ta bị nàng làm cho thương nhớ mấy ngày rồi!"
"Không khéo rồi." Phong Nguyệt nói: "Nô gia phải tiếp khách nhân khác."
Sắc mặt biến đổi, vị khách kia nhìn sau lưng nàng, thấy trong phòng không có động tĩnh gì, mặt mày không vui: "Chỗ mấy người lúc nào cũng bày trò nhỉ, rõ ràng làm gì có khách lại cứng miệng nói không rảnh? Còn không phải vòi bạc sao? Nàng sợ đại gia ta không cho được nàng?"
Nói xong, hắn duỗi tay móc ra một thỏi bạc, quơ quơ trước mặt Phong Nguyệt, sau đó đầu ngón tay hất lên, ném xuống đất. Biểu cảm ngạo mạn, còn có chút khinh thường.
Bình thường gặp phải tình tiết bị người ném bạc vào mặt nhục nhã như thế, mấy cô nương có khí cốt có lẽ sẽ vứt lại cho hắn một cái bạt tai, sau đó dẫm lên bạc lướt quá. Mấy cô nương trong ngôi nhà này thường làm thế, cũng gây nên cái thanh danh "thanh cao tiền bạc không thể mua được."
Nhưng mà với Phong Nguyệt, nàng liếc mắt nhìn bạc trên đất, khom lưng nhặt lên, sau đặt trên tay ước lượng một phen rồi trợn mắt.
"Tám lượng bạc mà cũng kiêu ngạo chọn nô gia?" Phong Nguyệt cười xì một tiếng, cầm bạc trong tay, biểu cảm trên mặt còn ngạo mạn hơn cả vị khách kia. Ngón trỏ vừa lật, ném thỏi bạc ra sau: "Không đủ."
Vị khách sửng sốt, không khỏi "Ha" một tiếng, chỉ Kim ma ma nói, "Nàng ta cao giá như vậy?"
Kim ma ma cười: "Phong Nguyệt chúng ta mới đây được người bao, tiền đưa đều là số lớn ngân phiếu, khó tránh khỏi......"
"Còn lớn, lớn thế nào?" Vị khách kia cười nhạo, mặt mày khó chịu, lập tức lôi tờ ngân phiếu ra, đếm hai tờ nhét vào đai lưng Phong Nguyệt "Này có đủ hay không?"
Phong Nguyệt lôi ngân phiếu ra nhìn, hơi kinh hãi, không khỏi đánh giá người trước mặt.
Mỗi tờ mệnh giá một trăm lượng, có tính là quý nhân nhà cao cửa rộng của Bất Âm thành thì người có thể lấy hai tờ ngân phiếu này cũng chỉ số ít thôi. Nhìn ngoại hình, người này không giống như thương nhân.
Vậy chỉ có thể là quan tước.
Loại quan chức nào có thể ra tay hào phóng như vậy đây? Phong Nguyệt cười, cất tờ ngân phiếu vào ngực mình, lại nháy mắt với vị khách trước mặt, "Một khi đã vậy thì mời đại nhân vào trong?"
Vị khách hừ cười, đang muốn đi theo nàng bước vào nhà thì nghe thấy phía sau có người hỏi: "Đây là sao vậy?"
Mọi người quay đầu lại liền thấy hai người An Thế Hướng và Từ Hoài Tổ, một người cầm đao một người cầm kiếm, một thân chính khí đi về phía này.
Vị khách mập mạp hoảng sợ, rụt chân lại, con ngươi vừa chuyển liền chạy nhanh về phía cầu thang! Hắn nghiêng ngả lảo đảo, chớp mắt đã không thấy thân ảnh.
Phong Nguyệt nhướng mày.
"Không có gì cả, hai vị thiếu gia mau vào đi dùng bữa đi." Phong Nguyệt thấy người đi rồi, quay đầu lại cười nói: "Ma ma cũng đi nghỉ ngơi đi."
Kim ma ma lên tiếng, nhìn hai vị tiểu công tử này, lập tức kéo Đoạn Huyền xuống lầu.
Đoạn Huyền không phục: "Phong Nguyệt chỉ là người mới, sao giá càng ngày càng cao!"
Kim ma ma bĩu môi: "Chỗ chúng ta chỉ xem ai kiếm nhiều bạc, tính gì mới mới hay cũ? Ngươi không có việc gì cũng đừng chọc Phong Nguyệt, hầu hạ tốt khách mình là được."
Đoạn Huyền không cam lòng, nhưng nhiều lời không được cái gì, quay người rời đi.
Phong Nguyệt vào nhà đóng cửa, nhìn thoáng qua hai vị thiếu gia, nghĩ thầm Ân Qua Chỉ thật đúng là người biết tìm chỗ ăn cơm, ăn cơm chỗ nàng thế này, nàng sao tiếp được khách.
"Người vừa xong là ai? Nhìn có chút quen mắt." An Thế Hướng nhíu mày nghĩ nghĩ: "Không nhìn chính diện."
"Một người khách thôi." Phong Nguyệt cười nói: "Chỗ chúng ta chưa bao giờ hỏi thân phận của khách nhân."
"Vậy à." An Thế Hướng gật đầu, ngồi xuống dùng bữa, nhưng Từ Hoài Tổ ngồi bên cạnh lại nhìn ngó xung quanh, nhặt một thỏi bạc lên.
"Không hổ là văn nhân mở miệng ra tiền... nhìn xem chỗ nào cũng là vàng bạc. Ước chừng còn không nhẹ."
Phong Nguyệt cười cười: "Khách nhân hào phóng."
"Khách nhân có thể hào phóng vậy cũng không nhiều." Từ Hoài Tổ nhìn về phía Phong Nguyệt, nói: "Tại hạ cảm thấy khách nhân của cô nương có vẻ rất có địa vị."
"Vận khí tốt thôi."
Từ Hoài Tổ gật đầu, đem bạc đặt lên bàn, cười một tiếng: "Nhưng mà có địa vị nhất, chỉ sợ vẫn là sư phụ chúng ta thôi, cô nương, sư phụ chúng ta rất nhớ thương cô."
"Hôm nay hắn chơi khăm sư phụ, lúc đang giao đấu thì hô tên của cô." An Thế Hướng bình tĩnh giải thích: "Sư phụ thế mà lại mắc mưu mất tập trung."
Dừng lại chút, Phong Nguyệt có chút mơ hồ.
Ân Qua Chỉ để ý nàng vậy sao?
"Ngài ấy chỉ mất tập trung chút, đôi đao kiếm tốt này đã thuộc về chúng ta." Từ Hoài Tổ cao hứng nói: "Nói đến còn phải đa tạ cô nương, chờ lát nữa ta sai người mang đến chút đồ cho cô nương."
Đao kiếm? Phong Nguyệt hoàn hồn, nhìn đến tay hai người, lúc này mới thấy bọn họ cầm kiếm Bất Hối và đao Trường Hận.
Nàng cười nhẹ một tiếng, lắc đầu: "Nếu là mấy cái này thì không liên quan gì tới nô gia đây, sư phụ các ngươi đã sớm tính tặng cho các người rồi, lấy ta làm cơ mà thôi."
Nàng nói mà, người như Ân Qua Chỉ, sao có thể để ý người mới quen mấy ngày như nàng?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT