Ân Qua Chỉ ánh mắt tối sầm lại, nhìn chằm chằm nàng, rất có khí thế "Ngươi dám không nói rõ ràng, ta nhìn chằm chằm xuyên qua ngươi."
Phong Nguyệt nuốt nước miếng, quay đầu, hướng Tôn Lực nhe răng trợn mắt: "Chính hắn, lúc ở phủ tướng quân nảy ý đồ với nô gia, bị nô gia cự tuyệt, đại khái thế, cho nên tới tìm nô gia gây phiền toái."
Thì ra khoác nha hoàn xiêm y trở về, là bởi vì áo ngoài bị người xé?
Ân Qua Chỉ gật đầu, đường cong trên khuôn mặt căng chặt, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Tôn Lực.
Tôn Lực ngã nằm xuống đất run run, như thấy một thứ gì đó cực kỳ đáng sợ, gã vừa bò vừa nói: "Nô tài không chuộc, nô tài còn phải về phục mệnh với đại tiểu thư..."
Ân Qua Chỉ không hé răng, chỉ lặng lẽ đi ra ngoài, đến cửa Mộng Hồi Lâu, Tôn Lực như cuối cùng cũng lấy lại được chút sức lực, bò dậy liền chạy!
"Ngươi đi chuẩn bị sớm một chút đi." Ân Qua Chỉ quay đầu nói với Phong Nguyệt, không chút hoang mang: "Ta đi ra ngoài mua chút đồ."
"...... Được." Phong Nguyệt gật đầu, lập tức chạy vào phòng bếp, tốc độ còn nhanh hơn cả Tôn Lực!
Ân Qua Chỉ người này thật sự đáng sợ, một khi nổi giận, tuy trên mặt nhìn không ra cái cái gì, nhưng cứ đứng bên người hắn đều sẽ cảm thấy hô hấp khó khăn, sợ lửa giận một phát đốt lan tới người mình.
Rõ ràng là người trẻ tuổi, nhưng cái khí thế này, so với bậc trưởng bối lớn tuổi còn dọa người hơn, trách không được hắn trị quân nghiêm minh, chỉ sợ quân doanh ai dám không nghe lời, không bị đánh chết cũng khéo bị dọa chết!
Nhưng mà...... Hắn sao lại tức giận như vậy?
Phong Nguyệt kéo Linh Thù đi ăn sáng, ngồi ở bên cạnh chống cằm, khuôn mặt rất nghiêm túc tự hỏi.
"Cô nương." Quan Chỉ đi theo vào, xắn tay áo tới hỗ trợ: "Ngài không cần lo lắng, có chủ tử ở đây, không ai có thể chèn ép ngài."
Hả? Phong Nguyệt chớp mắt, nghiêng đầu hỏi hắn: "Chủ tử nhà ngươi đối với ai cũng tốt như vậy sao?"
"Cũng không tính tốt." Quan Chỉ thành thật nói: "Chỉ là đồ của chủ tử, không thích kẻ khác chạm vào, tên Tôn Lực đã phạm vào kiêng kị, cho dù là người của Dịch Tiểu thư, khả năng cũng phải nếm không ít khổ."
Như vậy à, Phong Nguyệt cười cười: "Vậy nếu đổi thành Dịch Tiểu thư bị người mạo phạm, chủ tử nhà ngươi sẽ làm như thế nào?"
Quan Chỉ sửng sốt, nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nói: "Nếu là Dịch Tiểu thư, kẻ mạo phạm kia khẳng định sẽ bị chủ tử lấy mạng."
Dừng một chút, lại cảm thấy không ổn, vì thế bổ sung thêm một câu: "Rốt cuộc thân phận cách xa."
Phong Nguyệt hiểu rõ, gật đầu, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.
Linh Thù bên cạnh không vui, đôi mắt trừng lớn dẫm lên chân Quan Chỉ: "Nói chuyện kiểu gì vậy?"
Quan Chỉ buồn cười sờ đầu tiểu nha đầu kia, nói: "Ngươi đúng là bảo vệ chủ, nhưng lời ta nói đều là thật, Phong Nguyệt cô nương hiểu lý lẽ, tất nhiên sẽ không so đo mấy chuyện nhỏ này."
Linh Thù mím môi không vui, lại nhìn chủ tử nhà mình đích xác không có ý để ý gì, nàng nản lòng, ngoan ngoãn nấu cháo.
Chờ đồ ăn sáng làm xong, ba người cùng nhau lên lầu trở về phòng, vừa đẩy cửa phòng ra, Ân Qua Chỉ đã ở bên trong, bên cạnh còn nhiều thêm 2 thiếu niên.
Phong Nguyệt nhớ rõ, hai thiếu niên này là đồ đệ Ân Qua Chỉ mới vừa thu nhận, người mặc xiêm y màu lam là Nhị thiếu gia phủ An Quốc Hầu An Thế Hướng, người mặc màu xám là Nhị thiếu gia phủ Trấn Viễn tướng quân Từ Hoài Tổ.
Ân Qua Chỉ vận khí không tồi, hai người này thân phận không thấp, thiên tư cũng không tồi, thu làm đồ đệ thì chỉ có chỗ tốt, không có chỗ hỏng.
Chỉ là, dạy đồ đệ thứ khác còn chưa tính đi, sao còn dạy cả vào nhà thổ?
Phong Nguyệt khóe miệng giật giật, làm bộ cái gì cũng không biết, đi vào hành lễ: "Đồ ăn sáng xong rồi."
Ân Qua Chỉ đang cùng hai đồ nhi nói chuyện, thấy nàng tiến vào liền ngừng, giống mọi người như chờ nàng hầu hạ, đến chiếc đũa cũng phải đưa đến tận tay hắn.
"Ngài mới đi mua cái gì vậy?" Phong Nguyệt nâng tay áo cười, chớp mắt thấy hai tiểu đồ đệ ở sau: "Mua về được hai người?"
Hai tên này tuổi tác này cũng phải 17-18 tuổi rồi, nhưng da mặt còn mỏng, bị nàng nháy mắt một cái liền đỏ mặt, một người quay trái một người quay phải, cũng không dám nhìn mặt nàng.
Ân Qua Chỉ nhìn nàng bộ dáng như rất ghét bỏ, không thiện cảm nói: "Mua cái gì còn phải bẩm báo với ngươi?"
"Ây, tất nhiên là không cần." Phong Nguyệt rụt cổ lại, đáng thương nói: "Ngài nói như nào là như thế đó."
Người này, lúc khoe khoang lên thì khiến người ta muốn bóp cổ, lúc đáng thương thì giống như trời sập, lông mày rũ xuống, đôi mắt ngập nước, như thể hắn sẽ bắt nạt nàng đến chết vậy.
Ân Qua Chỉ khẽ thở dài.
Hai tiểu thiếu gia sau lưng vừa nghe thấy hơi có chút kinh ngạc, không tránh khỏi nhìn sư phụ nhà mình thêm vài lần.
Sư phụ cũng biết thở dài! Sư phụ ăn sáng cũng thích uống cháo! Sư phụ thế nhưng đối với nữ nhân cũng có lúc không có biện pháp!
An Thế Hướng cùng Từ Hoài Tổ cảm động đến mức hồng khóe mắt, nắm tay nhau, trong lòng đều chung cảm xúc...
Thật tốt quá! Sư phụ cũng là người phàm!
Từ khi bái sư đến giờ, hai người vẫn luôn nơm nớp lo sợ, rốt cuộc Ân Qua Chỉ là nhân vật sống trong truyền thuyết, bọn họ sợ có chỗ nào làm sư phụ tức giận, xảy ra tai vạ gì đó, nhưng từ lúc ẩu đả trên đường vừa rồi đến giờ, khi nghe tiếng thở dài của sự phụ, bọn họ mới kinh ngạc phát hiện, hóa ra sư phụ mình cũng là người bình thường thôi!
Hơn nữa, lúc sư phụ đánh nhau...... Hoặc là nói lúc một mình đả thương người, thật sự khí thế quá đẹp! Một bên đánh, một bên còn giải thích cho bọn họ:
"Chỗ yếu nhất ở cánh tay là khớp xương, muốn đánh gãy tay này, nếu các ngươi lực đạo không đủ, có thể dùng khuỷu tay hoặc là cánh tay ngoại sườn, vi sư bớt việc một chút đây, trực tiếp vặn."
"Nghe thấy hắn kêu thảm thiết như vậy, thấy tay còn không động đậy thì có nghĩa khớp xương đã chặt đứt, không phải trật khớp, trật khớp không đau như vậy. Mặt khác, lại đến nhìn xem cái tay này đi."
"Lúc ngươi đang công kích mà có người muốn phản kháng, cho hắn một thủ đao sau gáy."
Giọng nói bình tĩnh, hoàn toàn không bị tiếng kêu thảm thiết che lấp, giống như tiếng động lấy mạng từ âm tào địa phủ, không nhanh không chậm vang lên trong ngõ nhỏ.
Ân Qua Chỉ giống như đồ tể, nói xong thì đánh gãy hai tay Tôn Lực, thật đúng là ngay cả một bàn tay cũng không giữ lại.
An Thế Hướng cùng Từ Hoài Tổ ở hắn bên cạnh nhìn, một bên nghe một bên nhớ, hoàn toàn không hỏi sư phụ nhà mình vì sao muốn đánh người này.
Dù sao việc sư phụ làm, chắc chắn đều là đúng, hỏi như vậy nhiều làm gì!
Trải qua chuyện này, hai vị tiểu thiếu gia càng thêm sùng bái Ân Qua Chỉ, đi theo hắn, thứ có thể học thật sự quá nhiều!
Vì thế hiện tại cái mà Phong Nguyệt nhìn thấy, chính là hai thiếu niên với đôi mắt sáng ngời chỉ thiếu nước quỳ xuống trước mặt Ân Qua Chỉ.
"Chờ dùng xong đồ ăn sáng, các ngươi đi bên chỗ Tống tướng quân đi, cùng thao luyện với thuộc hạ binh lính của hắn." Ân Qua Chỉ nói: "Đến trưa, lại đến nơi này dùng bữa."
Ha? Phong Nguyệt có phần ngoài ý muốn: "Tới chỗ này?"
"Ngươi có ý kiến gì sao?" Ân Qua Chỉ nhìn về phía nàng.
Đầu lập tức liền lắc như trống bỏi, Phong Nguyệt cười làm lành: "Không có không có, nô gia tất nhiên sẽ bảo người chuẩn bị tốt!"
Ân đại gia không nói, tiếp tục cúi đầu uống cháo, hai tiểu thiếu niên ngoan ngoan ngoãn theo hắn ngồi xuống, dùng bữa cũng rất ưu nhã.
Bụng Phong Nguyệt réo lên một tiếng.
Ân Qua Chỉ liếc xéo nàng một cái, không hé răng, dùng xong đồ ăn sáng liền đuổi hai đồ đệ đi, sau đó tiến vào nội thất nghỉ ngơi.
Tên khốn! Quan Chỉ nói chỉ cần làm thêm 2 phần đồ ăn sáng, nàng còn tưởng người này thay đổi muốn dùng bữa cùng với mình, không nghĩ tới bản thân chỉ có phần đứng nhìn! Kỹ nữ chính là người không có địa vị, không thể ngồi cùng bàn ăn cơm!
Nàng hầm hừ bưng mâm muốn đi ra ngoài, Quan Chỉ lại tới nhận việc của nàng, cười tủm tỉm đưa cho hai cái bánh bao thịt.
Hả? Phong Nguyệt chớp mắt, ngửi thấy mùi thơm, ánh mắt liền sáng lên: "Ngươi thật là người tốt!"
Quan Chỉ tai đỏ lên, ấp úng xua tay, muốn nói gì đó rồi lại thôi, chỉ nhìn cô nương ăn ngấu nghiến bánh bao trước mặt, thuận tay rót cho nàng một ly trà.
Phong Nguyệt cảm động không nói lên lời nhìn Quan Chỉ, cảm khái: "Người với người sao lại khác biệt như vậy được? Chủ tử như quỷ, tùy tùng như tiên?"
Trong nội thất truyền đến một tiếng hừ lạnh, sợ tới mức Phong Nguyệt thiếu chút nữa không đứng vững nổi. Mụ nội nó, đã lâu như vậy còn vẫn chưa ngủ?
"Công tử, nô gia nói giỡn mà! Ha ha ha." Nàng hướng phía trong nội thất vái, sau đó cất bước chạy xuống lầu.
Quan Chỉ dở khóc dở cười, chỉ cảm thấy cô nương này vô cùng hoạt bát, hoạt bát hơn tất thảy các cô gái hắn đã gặp qua, điều này cũng khiến chủ tử gần đây có sức sống hơn chút.
Kể ra cũng không tồi.
Giờ Tỵ một khắc, Phong Nguyệt mới vừa dọn dẹp xong chuẩn bị lên lầu, liền nghe ngoài sảnh rối loạn một trận, có tiếng vũ khí va chạm khiến nàng run lập cập.
"Các vị quân gia, đây là làm sao vậy?" Kim mama hoảng sợ, nhìn mười mấy hộ vệ mặc khôi giáp xông vào Mộng Hồi Lâu, ở đại sảnh đứng thành một vòng.
Thị vệ chặn cửa nhường đường, người cuối cùng tiến vào chính là một cô nương mặc áo giáp, cũng một thân khí thế dọa người, vừa mở miệng đã hét lớn: "Kẻ đả thương người ở đâu?"
Kim mama nơm nớp lo sợ nói: "Đả thương người nào vậy? Đại nhân, chuyện gì cũng từ từ hẵng nói, chỗ này của chúng ta không đả thương người đâu!"
Dịch Chưởng Châu cực kỳ tức giận, phất tay sai người nâng Tôn Lực vào: "Tùy tùng của ta, đến chỗ các ngươi bị người đánh gãy đôi tay, Mộng Hồi Lâu các ngươi đều là mua bán không thành thì lòng dạ hiểm độc?!"
Phong Nguyệt xách váy chạy ra ngoài, quét mắt một cái thấy ngay Dịch Chưởng Châu đang cải trang, nàng nhíu mày.
Da thịt non mịn, mũ giáp đã mang không chỉnh chu còn mặc áo giáp. Rất giống nàng khi còn nhỏ không hiểu chuyện, mặc trộm áo giáp của cha, nhìn non nớt không thích hợp.
"Dịch Tiểu thư." Phong Nguyệt hành lễ, cười nói: "Vị công tử này lúc rời khỏi Mộng Hồi Lâu của ta vẫn còn rất tốt, không ai động thủ cả, chỉ là sau ra ngoài gặp chuyện gì, chúng ta cũng không biết, sao lại chưa gì đã tới Mộng Hồi Lâu ta hỏi tội?"
Dịch Chưởng Châu nhíu mày nhìn nàng, bộ dáng "hận sắt không thành thép" nói: "Ta có lòng tốt bảo Tôn Lực chuộc thân cho ngươi, miễn ngươi nửa đời phiêu bạt, ngươi còn khen ngược, cự tuyệt còn chưa nói, còn dám bảo người đánh gãy đôi tay hắn! Phong Nguyệt cô nương, ta vốn nghĩ ngươi là người tốt, nhưng giờ xem ra, ngươi chỉ là một kỹ nữ nịnh nọt đê tiện!"
Phong Nguyệt cười gượng hai tiếng, cung kính nói: "Nô gia vốn đã không phải người cao quý gì, khách nhân toàn nơi này đều biết, cả Mộng Hồi Lâu, người không biết xấu hổ nhất chính là nô gia, cho nên nô gia nguyện ý phiêu bạt, khó nhận ý tốt của tiểu thư rồi. Nhưng đôi tay của Tôn Lực này, nô gia không liên quan."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT