Tuy là mời Chu Tự Bắc đến ăn nhưng cuối cùng lại trở thành Chu Tự Bắc giúp bỏ đồ ăn vào, Nam Chi cứ như biến thành người “được nhận ân huệ” vậy.
Nhìn đồ ăn trong chén được Chu Tự Bắc gắp cho, cũng thành cái núi nhỏ được luôn rồi, Nam Chi vội vàng kêu anh ngừng lại: “Anh cũng tự ăn đi, trong chén tôi có quá trời đồ rồi.”
Anh thu tay lại, nhìn gương mặt bị khói hun đến đỏ bừng của Nam Chi, lại vờ như vô tình hỏi: “Hôm bữa em đi ăn món gì với Ngụy Tu Nhiên thế?”
Nam Chi nhớ lại nhưng lại chẳng nhớ ra cụ thể đã ăn món gì: “Ăn ở nhà hàng Trung Quốc, hương vị cũng được nhưng còn cụ thể là món gì thì tôi không nhớ nổi.”
Tâm tình Chu Tự Bắc tự nhiên cũng vui vẻ hơn hẳn, anh cong mắt nói: “Vậy thì không cần nhớ nữa.”
Nam Chi nhìn qua phía anh, lúc này áo len cũng bị xắn lên để lộ ra một mảng cánh tay trắng nõn nhưng lại rất có lực, đàn ông thường xuyên luyện tập mới có được trạng thái thế này.
Sắc mặt cô nóng lên, không biết là do nóng hay do bị hun khói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play