Ngày thứ hai sau cung yến, Hoài vương phủ nghênh đón thập bát công chúa Tiêu Bảo Trân.
Dựa theo lá thăm Lý Phượng Minh rút được trong cung yến, Tiêu Bảo Trân sẽ ở lại Hoài vương phủ mười ngày.
Tiểu công chúa Tiêu Bảo Trân này có tính tình trầm lặng, không phải loại trẻ con ầm ĩ quậy phá. Nhưng từ ngày đầu tiên nàng đến Hoài vương phủ, Tiêu Minh Triệt liền cảm thấy một ngày dài bằng một năm.
Bởi vì nàng dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi, lớn lên trong tẩm cung của hoàng hậu, rất ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cho nên ít nhiều có chút sợ người lạ.
Tiêu Minh Triệt mặc dù là hoàng huynh cùng cha khác mẹ của nàng, nhưng hai người chênh lệch tuổi tác quá lớn, mà hoàng tử lại rất ít khi đi tới trung cung, nên hai huynh muội rất ít gặp mặt, không khác gì người xa lạ.
Huống hồ Tiêu Minh Triệt từ trước đến nay luôn lạnh lùng với bên ngoài, cũng không phân biệt người lớn hay trẻ con.
Mỗi lần Tiêu Bảo Trân bị hắn liếc mắt một cái liền nhịn không được muốn quấn chặt áo choàng nhỏ, cố gắng trốn đi thật xa.
Ngược lại là Ngũ hoàng tẩu Lý Phượng Minh, khuôn mặt tươi cười mềm mại, lúc trước khi tiến cung nhận sự dạy dỗ của Hoàng hậu lại từng gặp Tiêu Bảo Trân, tiểu công chúa đến Hoài vương phủ, chỉ nhận ra nàng, đương nhiên càng muốn dính sát bên cạnh nàng.
Lý Phượng Minh thấy tiểu công chúa này, luôn dễ dàng nhớ tới muội muội của mình, đối với nàng cũng có thêm vài phần trìu mến cùng kiên nhẫn.
Trước mắt các bộ trong triều đình trung ương còn chưa bắt đầu sao chép, có một số việc tạm thời chưa thể tiến hành, Lý Phượng Minh cũng nhân cơ hội được nghỉ ngơi một chút, mang theo Tiêu Bảo Trân ở trong phủ ăn uống vui chơi, thuận tiện sửa sang lại tâm tình.
Một lớn một nhỏ này dính chặt với nhau, Tiêu Minh Triệt bị lạnh nhạt giống như không tồn tại.
May mà hắn đang vội vàng truy tìm tung tích đám thương nhân Ngụy quốc biến mất thần bí kia, nên cũng không có quá nhiều thời gian rảnh rỗi để thương xót cho bản thân mình.
Nhưng đám thương nhân Ngụy quốc có tung tích khả nghi kia thật sự ẩn nấp quá sâu, Liêm Trinh sử dụng không ít mối quan hệ, mất bốn năm ngày, cũng không tìm được dấu vết của bọn họ.
Tiêu Minh Triệt càng lúc càng bất an, còn trong lòng Lý Phượng Minh lại cảm thấy may mắn: “Ta trốn ở hành cung nửa năm, sau khi hồi phủ lại rất ít đi ra ngoài. Có lẽ bọn họ thấy mình không có cơ hội, nên sớm đi rồi?”
“Ta cảm thấy không phải.” Tiêu Minh Triệt rất phiền não, nhưng hiện tại thật sự không có đầu mối.
Lý Phượng Minh trấn an nói: “Cho dù chưa đi, thì nhất thời ba khắc này cũng không tìm ra, gấp cũng gấp không được. Mọi việc nóng vội thì không thành công, ngài cũng đừng chỉ chú trọng vào điều này. Chuyện của Kim Ngô Vệ chuẩn bị như thế nào rồi?”
“Bố cục đại khái giống như những gì chúng ta đã thảo luận lúc trước, còn các chi tiết vẫn cần phải cân nhắc thêm. Theo dự kiến ban đầu sẽ thu lưới vào dịp lễ hội mùa Xuân Kinh Trập*.”
*Kinh Trập là tiết khí thứ 3 trong năm, khi Mặt Trời ở vào kinh độ 345. Tiết khí này đứng ngay sau tiết Vũ Thủy và đứng trước tiết Xuân Phân.
Tiết Kinh Trập thường bắt đầu từ ngày 5 (hoặc ngày 6) tháng 3 đến 20 (hoặc 21) tháng 3 dương lịch hàng năm.
Về tình hình của Kim Ngô Vệ, chỉ dựa vào một mình Hoài vương phủ cũng không thể hoàn thành được. Ngày cung yến, Tiêu Minh Triệt đã nhân cơ hội trao đổi ý kiến với mấy nhà đồng minh đáng tin cậy. Lý Phượng Minh chỉ biết đại khái, cũng không hỏi kỹ.
Nói cho cùng vẫn là nội đấu trong hoàng thất Tề quốc, người Ngụy quốc như nàng xen vào quá sâu cũng không thích hợp. Đến điểm thì dừng, cung cấp cho Tiêu Minh Triệt một chút trợ lực là đủ rồi.
Mắt thấy trong lòng Tiêu Minh Triệt đã có kế hoạch, Lý Phượng Minh cười gật đầu: “Được.”
***
Mùng chín tháng giêng, có một người trung niên ăn mặc thư sinh đến cửa, cầu kiến mưu sĩ Hoài vương phủ Sầm Gia Thụ.
Thư sinh trung niên đến từ huyện Bảo Sơn, cùng quê với Sầm Gia Thụ.
Người đọc sách Tề quốc ra đường mưu sinh cũng không nhiều, có một số sĩ tử nghèo túng nhiều năm nghe nói đồng hương có tiền đồ sáng lạn, sẽ ra sức tìm cách đi đến trước mặt, thỉnh cầu giúp đỡ tiến cử với chủ công, đi theo kiếm chén cơm ăn.
Mọi người trong phủ đều cho rằng trung niên thư sinh này cũng như vậy, cũng không nghĩ nhiều, chỉ để Sầm Gia Thụ tự đi ứng phó.
Nào ngờ Sầm Gia Thụ cùng thư sinh trung niên uống trà đàm đạo ở sảnh phụ hết nửa canh giờ, sau đó vội vàng nóng lòng chạy đến phòng nghị sự tìm Tiêu Minh Triệt.
“Điện hạ, vụ án gian lận của Hạ vọng thủ sĩ, có tiến triển mới!”
Vụ án này vẫn luôn là khúc mắc của Đông cung.
Nhưng Thái tử rõ ràng chính là bởi vì điều tra vụ án này mới rước lấy họa ám sát, mà Tiêu Minh Triệt ở ngoài mặt lại đang phụng thánh dụ đang điều tra vụ Thái tử bị ám sát, cho nên việc này cùng Hoài vương phủ ít nhiều cũng có chút liên quan.
Tiêu Minh Triệt đi theo Sầm Gia Thụ đến sảnh phụ. Sau khi cùng thư sinh trung niên nói chuyện riêng hết khoảng thời gian hai nén nhang, trong lòng hắn đã hạ quyết tâm.
Chẳng qua, mấy ngày nay, hắn đã biết rõ Lý Phượng Minh kiên trì với thân phận “đồng minh”, cho nên cũng không tùy tiện đưa ra quyết định tại chỗ, mà đi đến hậu viện tìm Lý Phượng Minh thương lượng.
***
Lý Phượng Minh đang dẫn Tiêu Bảo Trân ăn táo mùa đông trong noãn các.
Mẹ đẻ của Tiêu Bảo Trân chỉ là mỹ nhân cấp thấp, sau khi mẹ đẻ qua đời mới được ghi dưới danh nghĩa Hoàng hậu.
Dù sao cũng không phải là đích thân sinh ra, lại là một công chúa, Hoàng hậu cũng không đặt kỳ vọng vào nàng, nên chưa từng tỉ mỉ chăm sóc.
Nhưng cũng không hà khắc với nàng, đến tuổi nên học cái gì thì học cái đó, có bệnh ốm đau cũng được chăm sóc, ăn uống chi tiêu đều là tiêu chuẩn công chúa nên có.
Cho nên Tiêu Bảo Trân đối với thứ táo mùa đông này cũng không có gì xa lạ.
Nhưng nàng dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ, tuy tính tình trầm ổn, nhưng cũng không tránh khỏi có vài phần tham ăn cùng tò mò.
Táo mùa đông này của Lý Phượng Minh lại được ăn chung với một loại tương hoa mới lạ, Tiêu Bảo Trân chưa từng thấy qua cách ăn này, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức sáng lên rất nhiều.
Lý Phượng Minh nhàn rỗi, cũng không bỏ mặc cho tiểu công chúa tự mình ăn, mà trước tiên dẫn nàng đi học một đoạn văn xuôi, sau đó bảo nàng ngâm thơ.
Nếu đọc đúng một câu sẽ cho bốn quả, còn đọc sai thì lấy đi hai quả.
Mắt thấy táo mùa đông trước mặt mình trong chốc lát càng lúc càng giảm, trái tim nhỏ bé của Tiêu Bảo Trân phập phồng lên xuống không ngừng, càng đọc càng vấp váp, sai sót chồng chất.
Mấy ngày nay sớm chiều ở chung, nàng và Lý Phượng Minh cũng coi như quen thuộc, lúc không có ai nhìn thấy liền tỏ ra thân mật hơn rất nhiều.
Mắt thấy táo mùa đông trước mặt mình đã bị trừ chỉ còn lại sáu quả, nàng đành cam chịu từ bỏ, lao vào trong ngực Lý Phượng Minh chơi xấu.
Dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, trong lúc vội vàng, không ngờ lại nhỏ giọng hờn dỗi: “Ngũ hoàng tẩu bắt nạt người khác!”
Lý Phượng Minh thích nhất là cảm giác được người khác làm nũng với mình, tiểu công chúa đáng yêu của Ngọc Tuyết có giọng nói non nớt, vừa vội vừa cười lăn tới lăn lui trong ngực, thật sự là khiến cả người nàng đều mềm nhũn.
“Được được được, được rồi, cả đ ĩa đều cho muội ăn.”
Đang cười, chợt nghe thấy giọng nói lạnh lẽo nặng nề của Tiêu Minh Triệt từ ngoài cửa sổ truyền đến, từng chữ rét lạnh: “Tiêu Bảo Trân, người muội không có xương sao?”
Đứa trẻ bị hắn dọa tới giật mình, vội vàng ngồi thẳng, quay đầu nhìn về phía khuôn mặt lạnh như băng ngoài cửa sổ.
Nàng lo lắng nuốt nước miếng, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc: “Ngũ ca, ta có xương.”
Lý Phượng Minh vừa tức giận vừa buồn cười, tiện tay nắm lấy một quả táo mùa đông cách cửa sổ ném qua: “Ngài mà cũng được coi là huynh trưởng hả?” Suốt ngày hù dọa trẻ con.
“Ra đây một chút, có việc muốn nói với nàng.” Tiêu Minh Triệt tiếp được quả táo kia, nói với Lý Phượng Minh, nhưng lại lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Bảo Trân đang ngồi ngay ngắn.
Nghiêm túc mà nói, giờ phút này hắn sâu sắc cảm thấy, Thập bát muội một năm không gặp được mấy lần này có chút “đáng ghét”.
Tuổi còn nhỏ đã rất kỳ cục, dám làm ra hành động vùi mặt vào ngực thê tử người khác như vậy.
Hắn nín nhịn không trực tiếp xông vào xách con nhóc đáng ghét này ném ra khỏi phủ, thật sự đúng là một người huynh trưởng nhân từ.
***
Sau khi bảo thị nữ đi vào trông nom Tiêu Bảo Trân ăn táo rồi, Lý Phượng Minh mới yên tâm đi ra: “Xảy ra chuyện gì?”
“Vụ án gian lận của Hạ vọng thủ sĩ, chứng cứ vô cùng xác thực.”
Lý Phượng Minh sửng sốt: “Lấy đâu ra chứng cứ? Trước đó không phải ngài nói, sư gia của Hằng vương phủ xuất hiện trong buổi xướng hội ở Đàn Đà tự năm ngoái, cả nhà đều đã bị diệt khẩu rồi sao?”
Mùng 5 tháng 5 năm ngoái, ngày Lý Phượng Minh cùng Văn Âm đi xướng hội ký gửi ở Đàn Đà tự, Tiêu Minh Triệt, Liêm Trinh, vợ chồng Phúc quận vương cũng có mặt ở đó.
Lúc ấy Lý Phượng Minh cùng Văn Âm tận mắt nhìn thấy có người gửi bán danh ngạch* của Hạ vọng thủ sĩ. Thật lâu về sau mới nghe Tiêu Minh Triệt nói, người cuối cùng ra mặt hoàn thành giao dịch kia, chính là một vị sư gia của Hằng vương phủ.
*Ngạch là tên gọi thể hiện thứ bậc về năng lực và trình độ chuyên môn, nghiệp vụ của công chức.
Nhưng người của Đông cung vừa mới tra được sư gia kia không bao lâu, cả nhà sư gia đã bị diệt khẩu.
Mặc dù đã tạo thành hiện trường giả cả gia đình “treo cổ tự sát”, nhưng thực sự dùng đầu ngón chân để nghĩ thôi cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Hằng vương quả nhiên đủ tàn nhẫn, cũng đủ lưu loát, ứng phó rất kịp thời, tiêu diệt hết nhân chứng vật chứng ngay trước mặt Thái tử.
Nhưng hắn tuyệt đối không bao giờ ngờ được, sư gia kia lúc còn sống vẫn giữ lại chứng cứ.
Sư gia lặng lẽ giữ lại hai bức thư lui tới qua lại của Hằng vương và Lại bộ thị lang Vương An Chí, rồi sai người nhanh chóng chuyển cho một người bạn thân ở huyện Bảo Sơn cất giữ.
Ba tháng sau khi cả nhà sư gia bị diệt môn, tin tức truyền đến quận Bảo Sơn, vị bằng hữu thân thiết kia liền mang theo hai phong thư kia vào kinh.
“Hắn không có đường vào trong kinh, không biết phải tấu lên trên như thế nào, nên đến tìm đồng hương là Sầm Gia Thụ hỗ trợ.” Tiêu Minh Triệt nói: “Ta đã đọc thư rồi. Chữ viết tay của Vương An Chí ta không quen, nhưng nhận ra chữ viết tay của Hằng vương huynh.”
“Ngài từng nói qua, các ngài ban đầu là lần theo tung tích sư gia kia, mới có thể xuất hiện ở xướng hội ký gửi của Đàn Đà tự.”
Con ngươi của Lý Phượng Minh xoay tròn một vòng, hỏi ra một vấn đề khiến hắn trở tay không kịp.
“Nói cách khác, ngài đã sớm biết sư gia kia từng đưa thư ra khỏi kinh? Nếu ta đoán không sai, tin tức cả nhà sư gia bị diệt môn, cũng là ngài phái người truyền đến quận Bảo Sơn đúng không?”
Tiêu Minh Triệt nghẹn họng, cũng không giấu diếm: “Không chỉ truyền đến quận Bảo Sơn.”
Lúc trước hắn chỉ biết sư gia âm thầm phái người đưa thư ra khỏi kinh, cũng không tra được gửi tới nơi nào.
Sau khi sư gia bị diệt môn, hắn vận dụng tất cả các con đường có sẵn để truyền bá tin tức đến khắp mọi nơi với tâm lý thử xem.
Hôm nay trước khi nhìn thấy hai phong thư kia, hắn cũng không biết nội dung cụ thể trong thư sư gia gửi đến, chỉ suy đoán rằng nó hẳn là đòn phản kích sát thủ của sư gia để tự bảo vệ mình.
“Phương pháp tuy vụng về, nhưng lại có hiệu quả.” Hai tay Lý Phượng Minh chống hông, vui mừng cười than: “Hiện tại có người cầm thư đến, ngài dự định làm như thế nào?”
Tiêu Minh Triệt rũ mắt nhìn chằm chằm nàng: “Ta muốn đem thư âm thầm giao cho Thái tử. Ý của nàng thế nào?”
Tặng không ân tình này cho Thái tử, người trong trận doanh của Thái tử sẽ chỉ càng đồng tình với Tiêu Minh Triệt hơn mà thôi.
Như thế, tương lai nếu Hằng vương ở trên, Thái tử bất hạnh ngã xuống, người sống sót trong đám người này chắc chắn sẽ nhanh chóng tiến lại gần Tiêu Minh Triệt, hắn cũng không cần lo lắng không thể chống đỡ được Hằng Vương.
Nếu Hằng vương ngã xuống, Thái tử cũng không thể mạo hiểm làm lạnh lòng đám người ủng hộ mình bằng cách ngang nhiên làm ra hành động “qua cầu rút ván” với Tiêu Minh Triệt được.
Giai đoạn hiện tại giúp Thái tử đánh nhau với Hằng Vương, nhưng không quá phận lộ mặt, đây là con đường thuận lợi nhất mà Lý Phượng Minh đã lên kế hoạch trước cho Tiêu Minh Triệt.
Tiêu Minh Triệt hiển nhiên đã đủ trình xuất sư, lúc này đây căn bản không cần Lý Phượng Minh nhắc nhở, khuyên bảo, đã tự đưa ra lựa chọn chính xác nhất.
“Vụ án gian lận vốn chính là Thái tử đang điều tra, ngài không cần can thiệp vào làm gì.” Lý Phượng Minh kỳ quái liếc hắn: “Ngài rõ ràng đã có chủ ý của mình rồi, còn đến hỏi ta làm gì?”
“Làm tròn nghĩa vụ thông báo cho đồng minh, tham khảo ý kiến đồng minh để thúc đẩy sự tin tưởng lẫn nhau giữa hai bên.” Tiêu Minh Triệt nghiêm túc.
Lý Phượng Minh hài lòng cười vỗ vỗ tay: “Được, đồng minh hiện tại đã biết, không phản đối cái gì hết. Ngài đi làm việc của mình đi, đừng quấy rầy ta cùng tiểu công chúa chơi đùa.”
Đồng minh Tiêu Minh Triệt bị ghét bỏ giơ quả táo mùa đông trong tay lên, oán hận cắn một ngụm nhỏ, mơ hồ phàn nàn: “Quả táo này không đủ ngọt.”
Lời nói và hành động này của hắn có chút cổ quái, nhưng mặt Lý Phượng Minh lại lộ ra vẻ kinh ngạc: “Không uổng công uống thuốc nửa năm, bây giờ đã có thể cảm nhận được táo không đủ ngọt rồi à?! Ăn những thứ khác có hương vị gì không?”
“Ừm, lúc có lúc không.”
Tiêu Minh Triệt cầm quả táo mùa đông cắn một miếng, lại nhẹ nhàng chạm vào môi nàng không hề báo trước, sau đó mới ngậm vào trong miệng: “Như vậy là đủ ngọt rồi.”
Nói xong xoay người rời đi.
Bất ngờ bị trêu chọc, Lý Phượng Minh ngây ngốc đứng tại chỗ, cả người hỗn loạn trong gió.
Ta đang quan tâm đ ến việc vị giác của ngài có phục hồi hay không, ngài lại chỉ nhăm nhe muốn chiếm tiện nghi của ta?!
Nàng trừng mắt nhìn thân ảnh cao lớn thong dong rời đi kia, nghiến răng nghiến lợi: “Sao không nói sớm rằng ngài thích ăn son môi đi! Về sau mỗi bữa cơm đều chuẩn bị một hộp cho ngài làm nước chấm, được không?”
Tiêu Minh Triệt không quay đầu lại, chỉ bỏ lại một chuỗi tiếng cười khẽ trầm thấp.
***
Ngày mười ba tháng giêng, Văn Âm lấy lý do tới thăm Thập Bát công chúa để đến cửa cầu kiến Lý Phượng Minh.
Vừa đúng lúc Tiêu Bảo Trân đang ngoan ngoãn luyện chữ trong thư phòng, Lý Phượng Minh liền dẫn Văn Âm đi dạo trong phủ.
Lý Phượng Minh cười liếc nàng: “Có phải phụ thân ngươi bảo ngươi tới đây không?”
Văn gia là gia đình thư hương thâm căn cố đế, phụ thân Văn Âm là Văn Trạch Kỷ lại là đại học sĩ được quần chúng quan văn kính trọng, cho nên bất luận người nào của Văn gia đi lại với Hoài vương đều phải tận lực khiêm tốn, nếu không đối với hai bên đều không có lợi.
Hôm nay Văn Âm tới đây với danh nghĩa “thăm Thập Bát công chúa”, Lý Phượng Minh cũng không cảm thấy nàng tới để chơi với mình.
“Thông minh. Phụ thân ta không tiện tự mình đến đây, mà ta trực tiếp cầu kiến Hoài vương điện hạ cũng không thích hợp.” Văn Âm cười kéo Lý Phượng Minh lại: “Chuyện rất gấp, cũng chỉ có thể ủy khuất Hoài vương phi ngài chuyển tin tức giùm thôi.”
“Nói đi.”
Văn Âm dừng bước, tiến đến bên tai nàng: “Ba ngày trước, Thái tử một mình đi gặp mặt thánh, trình báo Hằng vương gian lận trong chuyện Hạ vọng thủ sĩ, có chứng cứ xác thực. Là hai phong thư do Hằng vương cấu kết với Lại bộ thị lang Vương An Chí…”
Bởi vì Hạ Vọng thủ sĩ là do Lại bộ cùng viện đại học sĩ đồng chủ trì, hiện giờ vụ án gian lận có chứng cứ xác thực, Tề Đế liền bí triệu Lại bộ thượng thư cùng đại học sĩ Văn Trạch tiến cung cùng bàn luận.
Tiêu Minh Triệt làm việc đủ cẩn thận. Cho dù Văn gia đã âm thầm nghiêng về phía hắn, nhưng hắn cũng không cho Văn Trạch biết chuyện này sau lưng có bóng dáng của mình.
Văn Trạch Kỷ là đang lo lắng hắn không thể nắm giữ được động thái mới nhất của vụ án này, sợ hắn ứng đối có sai sót trong mọi việc tiếp theo, nên mới để cho Văn Âm đ ến mật báo.
Lý Phượng Minh gật đầu: “Bệ hạ triệu Lại bộ thượng thư cùng phụ thân ngươi cùng nghị luận, cuối cùng quyết định xử trí như thế nào?”
“Ý của bệ hạ là, truy tố hỏi tội Vương An Chí cũng đủ để dân chúng phẫn nộ rồi. Còn Hằng vương, chỉ tạm thời thu quyền thảo luận chính sự ba tháng, ngẫm lại lỗi lầm.” Văn Âm bĩu môi: “Xử trí như này quá nhẹ nhàng, còn không công bố ra bên ngoài, nói cho cùng vẫn là muốn bảo vệ Hằng vương.”
Lý Phượng Minh kinh ngạc ghé mắt: “Hằng vương không phải là biểu tỷ phu của ngươi sao? Bệ hạ bảo vệ hắn, ngươi còn tức giận cái gì?”
“Tuy nói hắn cùng nhà ta dính quan hệ thông gia, nhưng Hạ vọng thủ sĩ là hy vọng của các sĩ tử học tập gian khổ cả nước trong nhiều năm. Hắn lại gian lận, chà đạp lên sự công bằng mà tất cả những người đọc sách xứng đáng có được. Ta biết rằng, trên đời này không có sự công bằng tuyệt đối. Nhưng những người đọc sách của Đại Tề đều trông cậy vào con đường này…”
Văn Âm dừng lại, thở dài thật sâu.
“Thật ra ta cũng không phải là tức giận, chỉ là nghĩ không ra. Chứng cứ gian lận của Hằng Vương đã rõ ràng như thế rồi, vậy mà bệ hạ vẫn bảo vệ hắn, cuối cùng là vì cái gì?”
Lý Phượng Minh suy nghĩ một chút, uyển chuyển nói: “Hoàng đế cũng là người có thất tình lục dục. Ông ấy yêu thương Hằng vương nhiều năm, trong hậu cung lại có Thục quý phi ở đó, ông ấy khó tránh khỏi bị tình cảm chi phối. Vụ án gian lận không đến mức dao động nền tảng lập quốc, lại không chính diện làm tổn thương tới hoàng quyền, nên ông ấy mới nhân từ nương tay hơn chút.”
Tuy nhiên, Thái tử chắc chắn sẽ không bỏ qua như vậy.
Sau một hồi nói chuyện phiếm, Văn Âm đột nhiên lại nhớ ra một chuyện: “Phụ thân ta nói, ngày đó Thái tử ra khỏi Cần Chính điện liền tức đến hộc máu, là hộc máu thật đó.”
Lý Phượng Minh trố mắt: “Thái tử, Hằng vương tranh đấu đã nhiều năm, từ trước đến nay đều có thắng có bại, không đến mức thua không chịu nổi như vậy chứ?”
Bỗng dưng, nàng nhớ tới ngày cũng yến hôm đó, Thái hoàng thái hậu nói ấn đường của Thái tử biến thành màu đen, không khỏi chớp mắt trầm ngâm.
“Ta cũng không biết là Thái tử xảy ra chuyện gì.” Văn Âm chuyển đề tài: “Đúng rồi, ngày mai ta cùng mẫu thân đi thành đông phát cháo xuân, ngươi có muốn đi chơi cùng không ”
“Không được, trong phủ còn tiểu công chúa nữa.” Cho dù không có tiểu công chúa, lúc này Lý Phượng Minh cũng không dám đi ra ngoài vui chơi náo nhiệt rồi tìm chết.
Văn Âm cảm thấy tiếc nuối: “Vậy tháng sau tổ chức lễ hội mùa xuân Kinh Trập ở khu vực săn bắn Vệ thành, ngươi có đi không?”
Lễ hội mùa xuân Kinh Trập là nghi lễ quan trọng nhất của Tề quốc mỗi dịp đầu năm, tổng cộng diễn ra trong năm ngày.
Thông thường, Hoàng đế sẽ đích thân dẫn thần dân cùng nhau trấn giữ, tế thần, cầu cho nông nghiệp chăn nuôi phát đạt, nghề nuôi tằm bội thu, Thái Xương Miếu sẽ dự đoán quốc chiến năm đó tốt xấu như thế nào, sau đó còn có một cuộc diễu hành quân sự.
Tiêu Minh Triệt đã chuẩn bị bố trí sẵn sàng tại lễ hội mùa xuân Kinh Trập, để thăm dò xem Kim Ngô Vệ có cấu kết với Hằng vương hoặc Thái tử hay không, trước mắt đang cân nhắc chi tiết bước tiếp theo.
“Nữ quyến quý quốc không phải không thể tham dự điển nghi tế lễ sao?” Cũng bởi vì điều này, nên Lý Phượng Minh vẫn cho rằng mình không thể xuất hiện trong lễ hội mùa xuân Kinh Trập.
Văn Âm nói: “Không phải tất cả các lễ tế đều không thể tham gia. Hội xuân Kinh Trập có hạng mục cầu nguyện cho nghề trồng dâu nuôi tằm, nên nhất định phải có nữ quyến, bởi vì vị thần tổ tiên của nghề trồng dâu nuôi tằm ở Đại Tề là nữ tử.”
Vào thời kỳ đầu của nước Tề, nữ tử quý tộc không nhàn rỗi như bây giờ.
Các nàng mặc dù bị hạn chế bởi hình thể, sức mạnh và các điều kiện bẩm sinh khác, cũng không phải ai cũng có thể săn bắn hoặc chinh chiến như nam giới, nhưng họ sẽ tích cực tham gia lao động trong khả năng của mình.
Vị nữ thần tổ tiên thông thạo nghề trồng dâu nuôi tằm, cũng dùng điều này để khiến các thế hệ sau phải tôn thờ kính trọng, trở thành vương hậu vào thời điểm đó.
Thân phận quý giá như vậy, nhưng vẫn chịu nghiên cứu thành thạo một nghề, đây chính là địa vị vững chắc của nàng, quyền lực ra lệnh cho thần dân chỉ đứng sau nhà vua.
Nếu nàng nhìn thấy nữ tử hậu bối lăn lộn thành như bây giờ, ở trong bốn cõi không có chỗ dựa, ngoại trừ phụ thuộc thì không còn lối thoát nào khác, chỉ sợ không biết sẽ đau lòng đến mức nào.
Lý Phượng Minh cho đến nay vẫn cảm thấy bản thân chỉ là khách trọ ở nước Tề, cho nên loại lời này nàng rất khó để nói.
Vì thế liền cười nói với Văn Âm: “Nữ quyến có thể đi, thì chắc ta cũng sẽ đi.”
“Vậy đến lễ hội mùa Xuân Kinh Trập chúng ta lại cùng nhau chơi.”
“Được.”
***
Sau khi tiễn Văn Âm đi, Lý Phượng Minh gọi Thuần Vu Đại tới.
“Chuẩn bị đi. Sau lễ hội mùa xuân Kinh Trập, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, có lẽ chúng ta sẽ thật sự rời đi.”
Thuần Vu Đại khẽ mỉm cười: “Lần này không cần lén lút trốn đi nữa đúng không? Ta nhớ ngài đã từng nói, ngài và Hoài Vương đã đạt được sự đồng thuận, hắn hứa sẽ để ngài đi.”
Lý Phượng Minh nói: “Đúng vậy, không cần lén lén lút lút nữa.”
Mặc dù thương cảm không nỡ, nhưng nàng vẫn cảm thấy Tề quốc không phải là nhà của nàng.
Ngày cung yến, thái độ của Đại trưởng công chúa đối với nàng không cần nói cũng biết. Đẩy tiểu cô nương Chung Tình vô tội kia ra để làm khó nàng, nhưng thực chất là muốn đánh một cái cho nàng tỉnh ngộ.
Lúc ấy trong lòng nàng tràn ngập lửa giận, nên cũng không nghĩ sâu xa.
Mấy ngày nay chơi đùa với Tiêu Bảo Trân, đầu óc trống rỗng, mới hiểu ý của Đại trưởng công chúa.
Chẳng qua là nói cho nàng biết, liên hôn là thủ đoạn cần thiết để người tài giỏi củng cố địa vị. Tiêu Minh Triệt muốn phát triển hơn nữa, thì sớm muộn gì cũng phải có trắc phi.
Nếu thật sự đến bước thiên thời địa lợi kia, Tiêu Minh Triệt đạt được tư cách làm Thái tử, thì vương phi ngoại quốc như nàng, cũng nên nhường chỗ cho người đức hạnh, không thể trở thành chướng ngại vật.
Ngày ấy Tiêu Minh Triệt cũng có mặt ở đó, nhưng hắn rốt cuộc có hiểu được dụng ý của Đại trưởng công chúa hay không, Lý Phượng Minh đến nay vẫn không thể nhìn thấu.
Nhưng mà chuyện đó cũng không quan trọng, nàng vốn không có ý định làm cho Tiêu Minh Triệt khó xử trong việc này.
Giai đoạn hiện tại, Đại trưởng công chúa cũng là một thế lực mà Tiêu Minh Triệt phải liên minh trên con đường tiến lên của mình.
Nàng sẽ không ngây thơ đến mức để Tiêu Minh Triệt lựa chọn giữa mình và Đại trưởng công chúa, càng sẽ không để cho hắn lựa chọn giữa trữ vị và mình.
Hôm nay ánh mắt Tiêu Minh Triệt nhìn nàng càng thêm tình nồng mật ý, nghĩ chắc ít nhiều cũng có chút động chân tình.
Nhưng nàng vừa đấm vừa xoa cưỡng ép Tiêu Minh Triệt chấp nhận hiệp ước đồng minh của hai người, như vậy sẽ không thương tổn lợi ích của hắn.
Con đường đi tới đỉnh cao quyền lực vốn đã tối tăm và đầy sóng gió, nếu lại bị tình cảm ràng buộc quá sâu, một bước đi sai có thể dẫn đến kết cục không thể cứu vãn.
Lúc trước nàng cũng bởi vì tình cảm gia đình mười bảy năm ràng buộc, không có cách nào lựa chọn giữa cha và mẹ, nên cuối cùng, nàng bị cả hai bên buông bỏ.
Nàng không muốn Tiêu Minh Triệt phải chịu những đau đớn, dày vò tương tự.
Trong dự đoán của nàng, sau kết quả thử nghiệm của lễ hội mùa xuân Kinh Trập, địa vị của Tiêu Minh Triệt ở trước mặt Tề đế sẽ hoàn toàn vững chắc.
Nếu thật sự thuận lợi như thế, con đường phía sau của Tiêu Minh Triệt, nàng thật sự không giúp được gì nữa.
Khi đồng minh không còn cơ sở để tiếp tục duy trì, vậy cũng nên chia tay trong vui vẻ.
Thuần Vu Đại thay nàng khép áo choàng lại: “Ta thấy điện hạ cũng có tình cảm với Hoài vương mà, ngài thật sự nỡ rời đi sao?”
“Đúng là không nỡ.” Lý Phượng Minh dụi dụi mắt, ra vẻ cười không chút để ý.
“Nhưng mà, nói đùa cái gì thế? Thiên hạ rộng lớn như vậy, có bao nhiêu là mỹ nam tử với đủ các thể loại khác nhau. Nếu quãng đời còn lại chỉ có thể chung sống với duy nhất một người là Tiêu Minh Triệt… Hừ, nghĩ sao cũng thấy bản thân phải chịu thiệt thòi.”
Thuần Vu Đại không tin lời này của nàng, nhưng cũng không vạch trần, chỉ đau lòng rũ mi mắt xuống.
Lý Phượng Minh biết Thuần Vu Đại không tin. Nàng cũng biết, chính mình chẳng qua là đang mở mắt nói lời bịa đặt.
Nàng không muốn ở lại, căn bản chính là sợ vạn nhất sau này đến một ngày nọ, Tiêu Minh Triệt không thể không nói ra những lời như “Lý Phượng Minh, xin nàng đi đi, ta không cần nàng nữa”…
Thật sự chỉ nghĩ thôi đã thấy cả người rét run.
Cuộc đời không dài, nếu năm lần bảy lượt bị người ta vứt bỏ, trái tim cho dù có kiên cường hơn nữa cũng sẽ tan thành tro bụi.
Đào Kim Nương trong quyển sách cũng hồn phi phách tán như vậy.
“Người nếu quá để tâm, tất sẽ phải chết không thể nghi ngờ.” Lý Phượng Minh nhìn thẳng về phía trước, lẩm bẩm cười khổ: “Thuần Vu, ta muốn sống lâu trăm tuổi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT