Giờ thân*, Tiêu Minh Triệt chống khuỷu tay phải lên thành cửa sổ xe, nhìn phong cảnh đang di chuyển ngoài cửa sổ, chậm rãi cắn quả hồng bào trong tay.
*từ 15 giờ đến 17 giờ chiều.
Lý Phượng Minh cảm thấy hắn thật quỷ dị.
Hắn từng nói rằng, hắn ăn cái gì cũng chỉ có một hương vị, ăn chỉ là để không chết đói.
Cho nên ngày thường dùng bữa luôn qua loa không chút để tâm, ngoài bữa ăn chính ra thì hầu như sẽ không ăn thêm đồ ăn vặt gì nữa.
Trái cây cũng không bao giờ đụng vào. Nếu nhất định muốn hắn ăn, thì hắn cùng lắm cũng chỉ cắn hai ba miếng rồi nuốt lấy nuốt để ứng phó cho qua chuyện.
Hôm nay lại rất lạ.
Xe ngựa đã đi được một đoạn đường dài từ sau núi Học cung, chẳng qua chỉ là một quả hồng bào to bằng nắm tay của trẻ nhỏ, vậy mà đến bây giờ hắn còn chưa ăn xong.
Mỗi một miếng đều giống như đang dùng cả tâm tư để thưởng thức, điều này làm cho Lý Phượng Minh đầu đầy mờ mịt.
“Quả hồng bào này, ăn rất ngon sao?”
Tiêu Minh Triệt vẫn đối mặt với cửa sổ như cũ. “Ừm.”
Ăn ngon đến mức tật xấu không phân biệt được ngũ vị của hắn lập tức khỏi hẳn? Lý Phượng Minh không tin.
“Được rồi, nếu ngài đã thích, vậy coi như ta trả giá cao mua mười lăm lượng bạc một quả cũng không uổng phí.”
Tiêu Minh Triệt quay đầu lại nhìn nàng: “Nàng mà cũng bị lừa gạt sao? “
“Vui vẻ mà. Tất cả mọi người đều mua hoa quả, ta cũng không tiện đi tay không.” Lý Phượng Minh dùng đầu ngón tay xoa xoa bên trong khóe mắt, hào phóng tự giễu: “Ba mươi lượng bạc, mua một vị trí tham dự ở trung tâm, không sao cả.”
Tiêu Minh Triệt ngoái lại liếc nhìn nàng: “Mua hai quả?”
Lý Phượng Minh nhìn về phía hắn, đối với ngữ khí, thần thái đột nhiên xuất hiện nghi ngờ của hắn mười phần khó hiểu.
“Ngài lạnh lùng trừng mắt nhìn ta là có ý gì?
“Một quả nữa đi đâu rồi?” Tiêu Minh Triệt nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt hoa đào hơi nheo lại.
Lý Phượng Minh bừng tỉnh đại ngộ.
Đêm hôm trước đó nàng từng nói rằng: “Nếu nàng mua hoa và trái cây trong vòng tập nhìn, thì tất cả đều cho hắn.” Xem ra là hắn ghi tạc trong lòng.
“Trước đây sao ta không phát hiện ngài bảo vệ đồ ăn như vậy.” Nàng khẽ cười phụt một tiếng: “Ta để cho Tân Hồi cầm hộ rồi. Nếu ngài thích ăn, trở về liền cho ngài.”
Dù sao cũng bỏ lỡ sự xuất hiện của Sầm Gia Thụ, bản thân nàng lại không có tâm tình ăn. Mười lăm lượng bạc một quả, ăn vào sẽ đau thắt ngực.
“À, được.” Tiêu Minh Triệt một lần nữa thả lỏng xuống, lại lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ: “Mới vừa rồi nàng vội vàng chạy đến giảng đường quán, có việc gì tìm ta sao?”
Lý Phượng Minh nhìn tư thái nhàn tản hiếm có được của hắn, luôn cảm thấy người này giống như lại vung lên cái đuôi lông xù vô hình.
Không hiểu tự dưng hắn cao hứng là vì điều gì.
Nhưng nàng cho rằng, có lẽ hôm nay trong giảng đường cùng người gặp mặt, đã đạt được tiến triển mà hắn kỳ vọng.
***
Nghĩ đến nước đi cực đoan của Hầu Doãn trên trường tranh luận, cùng với tham vọng bốc đồng của Đại trưởng công chúa, Lý Phượng Minh không khỏi một lần nữa căng thẳng.
“Một già một trẻ trong giảng đường, là ai? Ta có thể hỏi được không?”
Mới vừa rồi nàng xấu hổ muốn chết, không muốn để cho người khác nhìn thấy mình vô duyên vô cớ rơi nước mắt, nên cũng không thấy rõ hai người kia là ai.
Hơn nữa ngày thường nàng lại không phải là người chủ động trong giao tiếp, rất nhiều nhân vật trong Ung kinh thành đều chỉ nghe tên mà thôi.
Tiêu Minh Triệt ăn trái cây xong, đang lấy khăn lau tay, nghe vậy cũng không lập tức trả lời ngay.
Sự trầm mặc này trong mắt Lý Phượng Minh, chính là Tiêu Minh Triệt cũng không muốn để cho nàng biết chuyện hôm nay ở giảng đường quán.
Bản thân nàng xem như được tỉ mỉ nuôi dưỡng trong mảnh đất màu mỡ, nên cho dù gặp phải cửa ải khó khăn, ít nhiều gì vẫn có thể được bảo vệ một chút.
Cho nên vô luận đến trình độ nào, nàng đều sẽ giữ lại một con bài tẩy để thương lượng chiến đấu, giúp nàng thường xuyên sống sót trong những tình huống tuyệt vọng.
Cho nên lúc trước khi nàng nhìn thấy Tiêu Minh Triệt một mình chật vật chống chọi, bước đi gian nan gập ghềnh, cảm thấy hắn không dễ dàng, liền muốn vươn tay giúp đỡ.
Mấy ngày nay nàng mới chậm rãi nhận ra, Tiêu Minh Triệt với nàng khác nhau quá nhiều.
Tiêu Minh Triệt là hạt giống bị tiện tay ném vào khe đá bên vách núi, ngay từ đầu đã đứng trong tình thế tuyệt vọng.
Có hậu thuẫn hay không, có người bảo vệ hay không, có sự trợ giúp của nàng hay không, đối với hắn mà nói kỳ thật không quan trọng như vậy, chỉ là mức độ khó khăn khác nhau mà thôi.
Hắn có một phương pháp cầu sinh mà chỉ có hắn mới hiểu.
Lý Phượng Minh ôn tồn nói: “Ta biết, ngài có quy tắc của ngài, cho nên chưa chắc đã cần ta nhiều lời. Nhưng lần này ta thực sự lo lắng, không muốn nhìn thấy ngài rơi xuống hố. Ta chỉ nói bừa một lần cuối cùng này thôi, nếu như ngài cảm thấy không đúng, thì cứ coi như không nghe thấy gì cả. Ta cam đoan sau này sẽ không quản chuyện của ngài nữa…”
“Lại muốn mặc kệ ta?” Tiêu Minh Triệt đánh gãy lời nàng, dừng động tác lau tay, ngước mắt nhìn thẳng nàng: “Vậy nàng muốn thay đổi sang quản ai?”
“Cái gì?” Lý Phượng Minh thấy thần sắc hắn chuyển sang lạnh lẽo, sắc mặt đen kịt, trong đen còn mang màu xanh…
“Tiêu Minh Triệt, nhìn vẻ mặt nghi ngờ bắt gian này của ngài, ta thật sự không biết nên tiếp lời như thế nào.”
***
Hoài vương phủ, thư phòng bắc viện.
Trên bàn lớn chất đầy hồ sơ cùng giấy chép, xếp chồng chất thành một đống cao.
Từ bên Tiêu Minh Triệt nhìn qua, Lý Phượng Minh ngồi đối diện bàn chỉ lộ ra đầu và cổ.
Nàng không nhúc nhích, ánh mắt thẳng tắp tĩnh lặng, mấy lần mở miệng, muốn nói lại thôi.
Đôi môi đỏ mọng mềm mại im lặng khép mở một hồi, cuối cùng lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào, giống như con cá không thể phun được bong bóng.
Nhìn có chút ngốc. Nhưng rất thú vị.
Tiêu Minh Triệt đang cắn trái hồng bào đắt tiền thứ hai trị giá mười lăm lượng bạc, khóe môi cong lên một nụ cười cực nông, trong lòng ngứa ngáy khó hiểu.
“Đây là toàn bộ lá bài tẩy của ta.”
Mấy năm nay hắn chỉ có thể dựa vào chính mình, về sau mới có thêm sự trợ giúp không quá thông minh của Chiến Khai Dương.
Người không có hậu thuẫn để dựa vào, cũng chỉ có thể sử dụng các biện pháp ngu ngốc, không có lựa chọn nào khác.
Đây là tất cả những tin tức họ đã thu thập được trong nhiều năm qua. Hầu như liên quan đến tất cả các nhân vật quan trọng trong triều, các nhà tài phiệt đại thế gia môn.
Nhưng không có quy luật gì, cũng không phân biệt các chi tiết nặng nhẹ. Mỗi lần nhận được một tin tức liền ghi nhớ một câu, vụn vặt rời rạc, nguồn gốc đến từ nhiều nơi khác nhau, thật giả cũng không bảo đảm.
Trước đó do dự hồi lâu, không xác định được có nên nói thẳng ra với Lý Phượng Minh hay không, cũng là bởi vì Tiêu Minh Triệt rất rõ ràng chính mình một đường đi tới có bao nhiêu vụng về, có bao nhiêu chật vật.
Hắn sợ đây sẽ là một trò đùa buồn cười đáng thương trong mắt cựu trữ quân Ngụy quốc, cho nên không muốn nói chuyện chi tiết với nàng.
Nhưng hôm nay Lý Phượng Minh lảo đảo ngã vào trong ngực hắn, sự nóng nảy thất thố hiếm thấy kia, làm cho hắn không còn sợ bị nàng trêu chọc cười nhạo nữa.
Chỉ là trong lúc vô tình phát hiện được chút gió thổi cỏ lay, liền lập tức lo lắng sợ hắn có thể sẽ tin nhầm người, chọn sai đường đi.
Nếu như điều này còn không tính là lúc nào cũng đặt hắn ở trong lòng, thì cái gì mới tính nữa?
“Tùy nàng chê cười. Ta vẫn luôn là người phán quyết mọi thứ như vậy. “
Tiêu Minh Triệt ngậm trái cây trong miệng, một tay hơi dùng sức, đem tất cả hồ sơ cùng giấy chép đẩy đến gần Lý Phượng Minh hơn một chút.
“Ta không phải muốn chê cười ngài.” Trong đầu Lý Phượng Minh có chút loạn: “Ta chỉ là hỏi ngài, hai người trong giảng đường quán là ai?” Ngươi lại bày tình cảnh lớn như vậy để hù dọa ai chứ?
“Người trẻ tuổi là Liêm Trinh. Lúc trước ở buổi tiệc ăn mừng không phải nàng đã gặp qua sao?”
Tiêu Minh Triệt đột nhiên nhớ tới nàng còn từng khen Liêm Trinh ở bữa tiệc trong cung, nhịn không được vụng trộm bĩu môi.
“Hôm nay ta không thấy rõ mặt của hắn, chỉ nghe thấy hắn nói chuyện thôi.”
Lý Phượng Minh đôi khi có thể dựa vào thanh âm để nhận biết người khác.
Thí dụ như hôm nay ở phòng tranh luận, nàng nhận ra người phụ nhân áo xanh là Đại trưởng công chúa, chính là bởi vì năm ngoái lúc diễn ra đại điển hôn lễ, từng cách lớp khăn cô dâu nghe Đại trưởng công chúa ở trước mặt chúc phúc.
Nhưng cung yến lần trước, Lý Phượng Minh chưa từng nói chuyện với Liêm Trinh, đối với thanh âm của hắn không có ấn tượng, cho nên hôm nay không thể nhận ra hắn.
Nàng rút ra một quyển sách có bìa đánh dấu chữ “Nghe” từ trong đống hồ sơ trên bàn: “Còn vị lớn tuổi kia thì sao?”
“Văn Trạch Kỷ.”
Mặc dù Lý Phượng Minh đã đoán trước được đáp án, nhưng sau khi nghe Tiêu Minh Triệt chính miệng xác nhận, nàng vẫn có chút kinh ngạc.
“Phụ thân của Văn Âm, đại học sĩ Văn Trạch.”
Lý Phượng Minh gật đầu, nhanh chóng lật xem quyển ghi chép lộn xộn liên quan đến Văn gia trong tay, đồng thời giơ ngón tay cái của bàn tay phải lên.
“Tiêu Minh Triệt, trước kia là ta xem thường ngài.”
Văn gia đời đời thư hương, thanh danh thanh quý. Trong tộc, rất nhiều bộ phận quan viên đều chỉ trải qua vài năm ngắn ngủi ở chức vị thực quyền, cuối cùng chuyển vào đại học sĩ viện trở thành trí tuệ ẩn mình của Hoàng đế, cũng chuyên chú học thuật, chỉ điểm từng chút giúp các học sĩ trẻ tuổi nâng cao học vấn.
Loại người giống như Văn Trạch Kỷ, triều đình các quốc gia đều có.
Trong tay không có thực quyền, không dễ dàng tham gia vào cuộc tranh giành quan điểm chính trị, cũng khinh thường không muốn tận lực đi lôi kéo vây cánh, nhân mạch, cho nên ngày thường địa vị trong triều rất mâu thuẫn.
Vừa làm cho người ta cảm thấy siêu nhiên, lại tựa hồ không quá nổi bật thu hút.
“Nhưng nếu thấy cục diện trong triều có biến động lớn, Văn Trạch Kỷ chỉ cần nói hai ba câu rõ ràng lập trường, là có thể ảnh hưởng đến hướng gió của quần thể quan văn. Bởi vì nhiều người hoặc gia đình của họ đã từng là học trò của ông.”
Lý Phượng Minh khép hồ sơ lại, nhìn Tiêu Minh Triệt, cười đến trăm mối cảm xúc đan xen.
“Trong mấy năm Thái tử cùng Hằng vương đấu đến ngươi chết ta sống, ngài im lặng không tiếng động đem hai nhà tướng môn Liêm thị, cùng thư hương Văn thị đều thu vào lòng bàn tay?”
Tiêu Minh Triệt lắc đầu: “Trước kia ta chỉ có chút quan hệ cá nhân với Liêm Trinh, càng không có lui tới với Văn gia. Hai nhà cũng mới gần đây quyết định tiếp xúc sơ bộ với ta.”
Kỳ thật không chỉ có hai nhà này.
Bao gồm cả Phúc quận vương phủ, phủ Đại trưởng công chúa, phủ Bình Thành công chúa…
Tất cả các thế lực lớn nhỏ khắp nơi trong bóng tối âm thầm bắt đầu thăm dò đến gần Tiêu Minh Triệt, đều là chuyện gần đây.
*****
Thế lực triều đình kết thành đồng minh đứng chung một hàng, chưa chắc sẽ luôn mạnh mẽ liên thủ.
Nhưng nhất định sẽ không có người chỉ vì đồng tình mà đánh cược lợi ích và tiền đồ của cả gia tộc.
Trước kia Tiêu Minh Triệt khó khăn khắp nơi, trong tay lại không có bài tẩy đánh cược. Người khác cho dù có bất bình thay hắn, có lòng giúp hắn, cũng sẽ lo lắng chính mình cạn kiệt sức lực.
Nếu cuối cùng vẫn không đỡ được hắn đứng vững, thì chỉ cần lơ đang một cái sẽ bồi táng luôn cả nhà mình theo. Người thông minh làm sao có thể bỏ ra ân huệ giúp đỡ một người không có khả năng hoàn trả lại cho mình chứ?
Từ sau khi Tiêu Minh Triệt cùng Lý Phượng Minh kết hôn, rất nhiều chuyện có vẻ như là đông một búa tây một gậy, nhưng toàn bộ đều bị người có tâm nhìn thấy.
Đại thắng Loa Sơn, chiến công của Tiêu Minh Triệt bị truyền đến phố biết hẻm nghe, nhưng hắn lại không một mình độc chiếm vinh quang, mà chủ động xin công trạng cho tướng lĩnh cấp thấp Trần Trì vừa vào sinh ra tử với mình.
Hằng vương công kích Liêm Trinh chuyện quân lương ở Nam Cảnh mập mờ, Tiêu Minh Triệt vô tội bị liên lụy. Hắn lãnh phạt đi hành cung hối lỗi, vào lúc bị Tề đế giận chó đánh mèo, tùy ý để Tiền Chiêu Nghi đánh đập, cũng không vì nóng lòng tự bảo vệ mình mà nói bừa nửa câu.
Điều này làm cho Liêm gia cùng Hoàng đế đều có đường sống, Liêm Trinh sau khi hồi kinh mới có thể thong dong chống trả và trở tay cứu hắn một phen, Hoàng đế cũng mới thuận lợi xuống bậc thang.
Lý Phượng Minh ở trong hành cung mượn lực đả lực, chẳng những trấn áp được Tiền Chiêu Nghi, còn giúp Hoàng hậu lấy lại quyền chấp chưởng nói chuyện hậu cung, một khoản này cũng được người ta ghi tạc ở trên đầu Tiêu Minh Triệt.
Sau đó, đề nghị con cháu tông thất luân phiên giữ chức Đô tư biên quân, khiến địa vị của con cháu tông thất cũng tăng lên không ít, các phủ liên quan đều được lợi. Bè phái chủ chiến của Thái tử còn mượn cơ hội này áp chế một đầu Hằng vương.
Trước đó lại là người đầu tiên đứng ra, rõ ràng cường ngạnh phản đối việc “thu thuế nặng đối với nữ tử lớn tuổi”, xong việc lại thuận lợi trà trộn vào trận doanh của Thái tử, không cùng Hằng vương xung đột chính diện, thành công bảo vệ thực lực yếu kém của Hoài vương phủ thực…
Lớn nhỏ rất nhiều chuyện, một khi xâu chuỗi lại nhìn, trong quan niệm của người có tâm, Hoài vương Tiêu Minh Triệt chính là “Tiến có thể công, lui có thể thủ. Khi chiếm thượng phong không nương tay, khi hạ phong thì dám yếu thế; là nhân vật lên cao không cuồng, xuống thấp không nản.”
Lúc này mọi người mới mơ hồ ý thức được, hạt giống năm đó bị Tề Đế tiện tay ném ở khe đá bên vách núi kia, khi không một ai chú ý, một mình chống chọi với gió giông sương tuyết, chân suýt nữa bước xuống vực sâu vạn trượng, chẳng những giãy dụa ra được một chỗ để nảy mầm, còn lặng yên không một tiếng động mọc ra cành lá.
Người thông minh sẽ không đợi đến khi hắn thật sự thành đại thụ chọc trời mới đi bám vào, cho nên gần đây bên cạnh hắn dần dần bắt đầu có gió thổi tới.
***
Khắp nơi đột nhiên tiếp cận, trong lòng đều có tính toán nhỏ của mình. Mà trong lòng Tiêu Minh Triệt cũng có.
“Kế tiếp nên đi như thế nào, ta còn chưa hoàn toàn suy nghĩ kỹ.” Tiêu Minh Triệt nhấp một ngụm trà: “Vốn định sau khi đưa ra quyết định, mới tìm nàng thương lượng.”
Nếu như thỉnh thoảng lại hỏi hai ba câu, sẽ có vẻ như hắn không có chính kiến, không quyết đoán. Như thế không hay.
Lúc trước rất nhiều lời nói và hành động của hắn trước mặt Lý Phượng Minh đều không được hay ho cho lắm, cho nên bây giờ hắn rất muốn xây dựng lại hình tượng của mình trong lòng nàng.
Nữ nhân này từ nhỏ đã là trữ quân của một nước, vừa nghĩ liền biết không phải là cái gì mà tiểu gia hỏa có tính tình tốt bụng chân chính.
Lúc mới gặp, hắn đối với nàng vừa kiêng kị lại mâu thuẫn, không chút nào che giấu. Sau đó, lại làm rất nhiều chuyện hỏng bét.
Nếu không phải nàng vẫn luôn ôn hòa bao dung, thì hai người bọn họ cũng không đi được tới bây giờ.
Chịu đựng hắn nhiều như vậy, lâu như vậy, lúc nào cũng thuận theo hắn, có lẽ đã tiêu hao hết tất cả sự dịu dàng mà nàng tích trữ suốt hai mươi năm qua.
Hắn còn muốn cùng Lý Phượng Minh tiếp tục đi tới đích.
Cho nên, giờ đổi lại là hắn chậm rãi đến thăm dò tính tình cùng sở thích của nàng. Tốt nhất phải tạo cho nàng thói quen giống như hắn, không có hắn sẽ không sống được.
“Ngài nghĩ gì thế? Muốn cười không cười.” Lý Phượng Minh tức giận mà chậc một tiếng: “Nếu chờ ngài quyết định chủ ý rồi, vậy còn thương lượng cái gì nữa? Đến lúc đó ta khoa tay múa chân vào quyết định của ngài, ngài sẽ thay đổi như ta nói sao?”
“Sẽ.”
“Có quỷ mới tin ngài. Nói trở lại chuyện chính đi.” Lý Phượng Minh lơ đễnh cười cười: “Đại trưởng công chúa muốn có quyền thảo luận chính sự, việc này ngài đồng ý sao?”
“Đồng ý một nửa.” Tiêu Minh Triệt thẳng thắn thành khẩn.
“Nửa nào?”
“Nữ tử Đại Tề từ trước cho tới bây giờ đều bị áp chế, kỳ thật đối với người nào cũng không có chỗ tốt.” Đối với chuyện này, Tiêu Minh Triệt không nghĩ nhiều đến mệnh đề khoa trương sáo rỗng.
Những cân nhắc của hắn rất thực tế.
“Nữ tử có chí hướng, có tài năng, cuối cùng cả đời đều không có chỗ thi triển. Mà khi quốc gia có nhu cầu, bất kể mọi phương diện, phạm vi tuyển chọn nhân tài lúc nào cũng ít hơn Hạ, Ngụy một nửa.”
Lý Phượng Minh tán thưởng gật đầu: “Đúng. Công chúa vào triều thảo luận chính sự, quả thật có thể nâng cao địa vị nữ tử. Nhưng việc này không thể làm như nàng nói được.”
Bất kỳ tập thể hay cá nhân nào muốn lên được vị trí cao, trước tiên nhất định phải có trả giá cùng gánh vác.
Phải để cho người ta thấy được sự cống hiến, giá trị hoặc tiềm năng của mình, mới có tiền đề để nói về chuyển giao quyền lực.
“Nếu ngài đã tỉnh táo sáng suốt, vậy cứ làm từ từ từng bước một.”
Lý Phượng Minh chỉ sợ hắn tin nhầm tà giáo của Đại trưởng công chúa, cho rằng mấy bài diễn văn dài sẽ khai sáng được cho người điếc, thay trời đổi đất.
Bây giờ cuối cùng cũng yên tâm.
“Vậy vũng nước đục kia của Đại trưởng công chúa, ngài rốt cuộc có dính qua hay không?”
Tiêu Minh Triệt cũng không biết mình có tính là dính hay không.
“Ta biết ý nghĩ của bà. Nhưng không biết hôm nay bà lại tùy tiện đẩy Hầu Doãn ra ngoài nói bừa trước mặt mọi người.”
“Hầu Doãn làm ầm ĩ như vậy, Chính định bá phủ nhà hắn sợ là tự rước lấy họa rồi. Ngài có muốn cứu không?” Đầu óc Lý Phượng Minh nhanh chóng xoay chuyển.
“Nếu cứu, thì nên ứng phó như thế nào? Nếu không cứu, đối với cục diện lại có ảnh hưởng gì? Ta nhất thời nghĩ mãi mà không ra, kính xin Lý Phượng Minh điện hạ chỉ giáo.”
Hoàng hôn xuyên qua cửa sổ, bao phủ đôi mắt sáng màu hổ phách của hắn, tạo nên một vầng hào quang dịu dàng.
Lý Phượng Minh bưng chén trà lên, quay đầu nhìn về phía song cửa sổ: “Giả bộ cũng rất nhu thuận nhỉ.”
Trong khoảnh khắc yên tĩnh, hơi thở của hai người lặng lẽ hòa quyện vào nhau trong không khí, bao trùm trong ánh hoàng hôn giữa mùa hè, ngầm dâng lên một làn sóng kinh tâm động phách khó có thể diễn tả thành lời.
Điều này làm cho cả người Lý Phượng Minh không được tự nhiên. Vì thế nàng lại lần nữa lên tiếng, phá vỡ mập mờ quỷ dị này.
“Trước tiên không cần nghĩ quá xa. Ngài chỉ cần nói, Chính định bá phủ có thể giúp ích được cho ngài hay không. Nếu có thể, vậy tất sẽ được cứu; Nếu không thể, ngài tốt nhất cứ bo bo giữ mình, yên lặng theo dõi biến chuyển.”
Muốn cứu Chính định bá phủ, Tiêu Minh Triệt phải gióng trống khua chiêng đứng ra, mau chóng trở thành thế lực thứ ba trên triều đình.
Chuyện như vậy nói thì dễ, làm mới khó. Mấu chốt nhất chính là, ai cũng không dám vọng đoán thành bại.
“Ta có cách, nhưng chỉ có năm phần thắng.” Lý Phượng Minh cũng không thúc giục hắn lập tức quyết định, thậm chí rất sợ hắn lập tức đưa ra quyết định.
“Ngài nhất định phải suy nghĩ cho kỹ, Chính định bá phủ có đáng để cho ngài đứng ra bảo vệ vào lúc này hay không.”
***
Ở góc bàn bày một đ ĩa đồ ăn vặt nhỏ với trà, chính là kẹo nhúng đường rất được Lý Phượng Minh ưu ái.
Thấy Tiêu Minh Triệt lâm vào trầm tư, Lý Phượng Minh nhàn rỗi chính là nhàn rỗi, liền vươn tay ra lấy một cái.
Người đối diện đang trầm tư kia lại đột nhiên hồi hồn, cánh tay dài nửa đường duỗi ra đoạt lấy đồ ăn.
Trong lúc Lý Phượng Minh còn đang nén giận trừng người, hắn lập tức lấy thêm một viên, nghiêng người đút vào miệng nàng.
“Tiêu Minh Triệt, hôm nay ngài lại lên cơn gì vậy?” Nàng cắn kẹo đường, dở khóc dở cười hét nhẹ với hắn.
Tiêu Minh Triệt không trả lời câu hỏi này, mà là tiếp lấy lời nói trước đó của nàng: “Ta không biết Chính định bá phủ có thể làm việc cho ta hay không.”
Quá khó để quyết định có nên cứu hay không.
Lý Phượng Minh nhướng mi nhìn hắn: “Ý ngài là sao?”
Tiêu Minh Triệt nghiêm túc giải thích: “Cho dù trước mắt có rất nhiều người nhìn như đang tiếp cận ta, nhưng ta có cảm giác, người bất luận lúc nào cũng đứng bên cạnh ta, chỉ có nàng.”
Cho đến bây giờ, người năm lần bảy lượt lấy tư thái kiên định đi về phía hắn, chỉ có Lý Phượng Minh.
Tại hành cung Tích Thúy Sơn, hồng y liệt liệt của nàng đi tới trước mặt hắn. Hôm nay ở Học cung giảng đường quán, nàng lại một lần nữa chạy về phía hắn.
Thẳng đến giờ phút này, Tiêu Minh Triệt vẫn còn nhớ rõ trong nháy mắt ôm lấy nàng ở cửa giảng đường quán, tựa như nắng gắt giữa mùa hè chiếu rọi cả cõi lòng.
Trong nháy mắt, phảng phất có một Tiêu Minh Triệt khác đột nhiên phá kén mà ra. Hắn rõ ràng cảm giác được, mình đã triệt để, hoàn toàn khác với trước kia.
“Lý Phượng Minh.” Ánh mắt Tiêu Minh Triệt vượt qua đống hồ sơ cao cao, nhu hòa lướt qua khuôn mặt của nàng: “Cảm giác của ta, đúng không?”
Tim Lý Phượng Minh giống như đập lỡ một nhịp.
Nàng vội vàng rời mắt, hắng giọng một cái mới trả lời: “Đương nhiên là đúng. Ta đã nói rất nhiều lần, lợi ích của hai chúng ta liên quan, là đồng minh chú định tự nhiên. Trừ phi ngài đơn phương trở mặt với ta.”
Tiêu Minh Triệt nhìn thần sắc không được tự nhiên của nàng, nhịn cười: “Yên tâm, ta sẽ không trở mặt với nàng. Dù sao, cũng chỉ có đồng minh mới có thể được nhận trái cây của nàng.”
Hôm nay nàng mua hai quả, đều đưa hết cho hắn. Người khác đều không có, chỉ cho hắn.
“Sai rồi, đồng minh và trái cây là hai chuyện khác nhau.” Hai gò má Lý Phượng Minh không hiểu sao nóng lên: “Bộ dạng đẹp mắt mới có thể có được trái cây của ta.”
Tiêu Minh Triệt lúc này không nhịn được nữa, khóe môi nhếch lên: “Này, trông mặt mà bắt hình dong có phải hơi nông cạn chút hay không?”
“Ta chính là một người nông cạn như vậy đó. Có bản lĩnh thì ngài đến cắn ta đi!” Lý Phượng Minh khẽ chậc một tiếng.