Nếu Tiêu Minh Triệt thật sự dám làm loạn vào ban ngày, thì đã không có tình cảnh như ngày hôm qua.
Trước mắt làm bộ muốn cởi áo, nói cái gì mà “tạo ra chuyện ngoài ý muốn” chẳng qua là hờn dỗi kiêm đe dọa, biểu đạt bất mãn mà thôi.
Lý Phượng Minh nếu ngay cả cái này cũng nhìn không ra, thì sống nhiều năm như vậy coi như vô ích rồi.
Sau khi nhanh chóng bình tĩnh lại, nàng từ từ chìm xuống, để cho nước thuốc có màu sắc đậm đặc tràn qua đầu vai mình.
“Hoài vương điện hạ, ngài nghênh ngang xông vào như vậy, không cảm thấy thất lễ hay sao?”
Quả nhiên Tiêu Minh Triệt dừng động tác cởi áo lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn nàng: “Không cảm thấy gì hết. Nàng không phải là muốn ‘ngoài ý muốn’ sao? Nếu tuân thủ lễ tiết, thì làm sao có thể làm chuyện ngoài ý muốn được?”
“Vừa rồi ta chỉ là đột nhiên nhớ tới cô cô ta, lại cho rằng người đi vào là Tân Hồi, nên mới thuận miệng nói đùa giỡn với nàng ấy, không thể coi là thật được.” Mí mắt Lý Phượng Minh hơi rũ xuống.
Tiêu Minh Triệt đánh giá thần sắc nàng có thay đổi, mi tâm hơi nhíu lại: “Nàng còn khó chịu cái gì?” Hắn mới là người khó chịu đây này.
“Đang tắm rửa đột nhiên có người xông vào, ta có chút mất hứng, cũng coi như là chuyện bình thường chứ?”
Lý Phượng Minh ngoài cười nhưng trong không cười. Nàng đâu phải chỉ là “có chút mất hứng”? Căn bản là đang tức giận đến mức muốn lật bàn rồi.
“Châu nhi các nàng ở ngay ngoài cửa, vì sao ngài đi vào, lại không có ai lên tiếng bẩm báo cho ta biết?”
Đây không phải là lần đầu tiên tình huống này xảy ra.
Tỷ như buổi chiều hôm trước, sau khi nàng từ trong cung trở về, liền tràn đầy phấn khởi kéo Tân Hồi đi vào thư phòng để nói chuyện riêng.
Bởi vì khi đó Thuần Vu Đại ra ngoài chưa về, nàng liền phân phó Châu Nhi cùng vài thị nữ ở bên ngoài thư phòng canh giữ, nếu có người đến cũng có thể kịp thời thông bẩm.
Kết quả, Tiêu Minh Triệt lặng yên không một tiếng động đi vào viện, đứng dưới cửa sổ thư phòng nghe toàn bộ quá trình.
Hôm nay lại là tình huống tương tự.
Nếu đây là ở Lạc Đô Nguỵ quốc, nếu Lý Phượng Minh vẫn là người trước kia, hôm nay những người làm việc ở ngoài cửa, có một người liền tính một người, tất cả đều sẽ bị đánh gãy chân.
Đang lúc sự tức giận của Lý Phượng Minh càng ngày càng tăng, liền nghe Tiêu Minh Triệt hợp tình hợp lý nói: “Các nàng không lên tiếng, tất nhiên là vì ta không cho các nàng lên tiếng.”
Lời này như một chậu nước lạnh, dội vào đầu nhưng lại xuyên thẳng vào tim khiến tâm Lý Phượng Minh lạnh giá. Lửa giận đã hoàn toàn bị dập tắt, chỉ còn sự giác ngộ muộn màng ——
Nàng sống an nhàn ở Hoài vương phủ quá lâu, Tiêu Minh Triệt đối xử với nàng cũng không tệ, nàng liền chậm rãi quên mất, chính mình hiện giờ là thân phận, tình cảnh gì.
Ngoại trừ Thuần Vu Đại cùng Tân Hồi ra, trên dưới Hoài vương phủ chỉ nhận Tiêu Minh Triệt là chủ nhân chân chính duy nhất.
Đối với Châu nhi và các người khác mà nói, thân phận Hoài vương phi có tôn quý đến đâu, ở trước mặt Hoài vương đương nhiên cũng là phụ thuộc địa vị.
Nếu như mệnh lệnh hoặc yêu cầu của nàng và Tiêu Minh Triệt có mâu thuẫn, thì đương nhiên người của Hoài vương phủ nhất định sẽ lấy ý tứ của Tiêu Minh Triệt làm chuẩn.
Lý Phượng Minh biết Tiêu Minh Triệt đối với nàng cũng không có ác ý khinh mạn, nhưng cũng biết, hắn rất khó có thể lý giải được sự cô đơn cùng chua xót bất thình lình của nàng lúc này.
Con người trong lúc tức giận sẽ không nói được lời nào hay ho.
Lý Phượng Minh sợ mình sẽ vì giận chó đánh mèo mà nói ra những lời không hay. Sau khi ổn định được đống suy nghĩ hỗn loạn, nàng quay đầu cười cười, tận lực làm cho ngữ khí của mình bình tĩnh ôn hòa.
“Ngài có thể đi ra ngoài trước không? Thùng nước thuốc này sắp lạnh rồi. Nếu có việc gấp, thì chờ ta mặc quần áo xong rồi nói sau.”
***
Trên thực tế, Tiêu Minh Triệt cũng không có việc gấp muốn tìm Lý Phượng Minh.
Sáng sớm hắn ra khỏi phủ làm việc, đi được nửa đường mới phát hiện quên mang theo một thứ trọng yếu, vì thế quay trở lại lấy.
Sau khi trở về, trong lòng nhớ thương, liền thuận đường đến xem Lý Phượng Minh còn khó chịu hay không.
Dưới thỉnh cầu ôn tồn của Lý Phượng Minh, hắn cũng không làm khó xử nàng nữa, sau khi trở về bắc viện lấy đồ lại vội vàng rời khỏi phủ.
Đợi đến khi Tiêu Minh Triệt rời khỏi phòng tắm rồi, Lý Phượng Minh cũng không gọi ai vào hầu hạ, ngay cả Tân Hồi cũng không gọi.
Nàng chậm rãi đứng dậy, nặng nề tâm sự tự mình mặc quần áo vào.
Dù sao cũng mang thân phận Hoài vương phi, quần áo của nàng phần lớn đều tương đối phức tạp về hình thức, nếu không có người mặc giúp, thật sự là không dễ sửa sang lại.
Đám người Châu nhi ngoài cửa thấy nàng thà chịu hạ mình mặc quần áo, cũng không cần người đi vào hầu hạ, ít nhiều cũng đoán được nàng đang tức giận, nhưng lại không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Đám thị nữ này ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ đứng tại chỗ hai mặt nhìn nhau, vô cùng mờ mịt.
Duy chỉ có trong lòng Tân Hồi là biết rõ, lo sợ bất an đi tới đi lui.
“Châu Nhi, chuyện gì đang xảy ra vậy? Vừa rồi trước khi rời đi ta đã đặc biệt nhắc nhở ngươi rồi, nếu không có sự cho phép của vương phi, thì đừng để người khác đi vào!” Tân Hồi vừa hối hận vừa tức giận, nắm tay gõ vào trán của mình.
Châu nhi nghe vậy có chút ủy khuất, nhỏ giọng tranh luận: “Nhưng điện hạ là người đứng đầu vương phủ, ngài ấy muốn đi vào, ta cũng không thể ngăn cản. Hơn nữa, điện hạ là phu quân của vương phi, cũng không phải người ngoài mà.”
Tân Hồi mạnh mẽ đạp một cước vào cột hành lang, tức giận muốn chửi đổng.
Điểm mấu chốt của vấn đề, không phải là người đi vào là ai.
Mà ở chỗ mệnh lệnh của Lý Phượng Minh bị làm ngơ! Trong vòng ba ngày, hai lần rồi!
Mặc dù lúc trước xảy ra biến cố bị giam cầm hơn một năm, nhưng cũng không ai dám năm lần bảy lượt không coi trọng lời nói của Lý Phượng Minh như vậy.
Đây rõ ràng là đang nhắc nhở nàng nhiều lần, hiện giờ nàng, đã không còn so được với trước kia.
Tân Hồi dùng đầu ngón chân nghĩ, cũng có thể biết giờ phút này Lý Phượng Minh có bao nhiêu cô đơn cùng khó chịu.
Chờ Lý Phượng Minh chậm rãi ăn mặc chỉnh tề, mở cửa Mộc phòng đi ra, Tân Hồi lập tức quỳ một gối xuống đất, chấp lễ thỉnh tội.
“Điện hạ, ta…”
“Đứng lên đi, không trách ngươi.” Thần sắc của Lý Phượng Minh vô cùng bình tĩnh, ngữ điệu chậm rãi: “Theo ta đến phòng ngủ. Châu nhi, các ngươi làm việc của mình đi, không cần đi theo.”
***
Sáng nay, việc Tiêu Minh Triệt đi thẳng vào Mộc phòng, đối với nữ nhân bình thường của Tề quốc mà nói, thật sự không quan trọng.
Đám người Châu nhi sở dĩ không có ngăn trở Tiêu Minh Triệt, cũng không lên tiếng truyền thông cho Lý Phượng Minh rằng Tiêu Minh Triệt đến, cũng không phải các nàng đối với Lý Phượng Minh không có lòng tôn kính.
Mà là ở trong lòng các nàng, vô luận là Tiêu Minh Triệt đứng ở ngoài thư phòng nghe lén, hay là hôm nay không nói trước mà vào Mộc phòng, đều là “Hoài vương điện hạ đối với vương phi “yêu thương sủng ái”. Mặc kệ Lý Phượng Minh tại thời điểm này có nguyện ý hay không, đều nên vui vẻ nhận lấy.
Nhưng Lý Phượng Minh cũng không phải nữ tử Tề quốc, càng không phải người bình thường.
Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ “hai vị kia”, thì làm gì có ai không lấy nàng làm trọng, kỷ luật nghiêm minh? Ai dám coi lời phân phó của nàng như gió thoảng bên tai?
Lúc đầu, nàng thật sự vô cùng tức giận. Nhưng trước khi ra khỏi Mộc Phòng đã nghĩ thông suốt, cũng lập tức bình tĩnh lại.
Thiên hạ đều biết phụ nhân Tề quốc đứng trước chồng không có tôn vị. Đây là Tề quốc, đám người Châu nhi tuân theo Tề chế làm việc, tình lý đều không có gì đáng trách.
Lý Phượng Minh dù có bất mãn, cũng không thể nổi giận với những thị nữ này, càng không thể trừng phạt ai.
Càng không thể giận chó đánh mèo với Tiêu Minh Triệt.
Nếu không sẽ chỉ bị người ta cho rằng nàng cậy sủng sinh kiêu, cố tình gây sự.
Muốn nói ủy khuất quá nhiều, vậy cũng không đến mức. Dù sao Tiêu Minh Triệt đối xử với nàng cũng không tệ lắm.
Nhưng nàng vẫn cảm thấy rất nghẹn khuất. Còn có vài phần chua xót tự giễu.
Nói thẳng ra, hiện giờ nàng cùng lắm cũng chỉ dựa chuyện liên hôn với Tiêu Minh Triệt, mới kiếm được cơ hội sống sót tạm thời.
Phượng hoàng thất thế, ăn nhờ ở đậu mà thôi.
Tất cả những gì nàng có thể có được ở Hoài vương phủ, thực chất đều xuất phát từ sự hào phóng của Tiêu Minh Triệt.
Nếu một ngày nào đó làm cái gì không lấy lòng được, đắc tội với hắn thì sao? Hoặc hai người vì quan niệm trái ngược có xung đột lợi ích, trở mặt thì thế nào?
Lý Phượng Minh sớm đã không còn là trữ quân Đại Ngụy cao cao tại thượng kia nữa rồi.
Vui, sướng, vinh, nhục đều phải dựa vào người khác, nhu cầu đòi khỏi của bản thân đều phải tuân theo tâm ý của trượng phu. Đây là hiện thực hèn mọn trước mắt mà nàng nhất định phải tiếp nhận.
Tình hình trong nước Tề quốc như thế, nàng tự nghĩ bản thân cũng không có khả năng thay trời đổi đất. Cho nên, càng phải nhanh chóng sớm tiết kiệm đủ tiền chạy trốn.
Nhưng những ngày trước khi chạy trốn này, nghẹn khuất như vậy, nàng không có ý định nuốt lại lần thứ hai.
***
Đêm hôm đó, Tiêu Minh Triệt đến giờ Tuất ba khắc* mới hồi phủ.
*từ 19:00 tới 21:00
Sau khi vào cửa, người phục vụ Tiểu Mẫn cầm đèn đến nghênh đón, hắn theo thường lệnh về bắc viện tắm rửa thay quần áo.
Khi đi ngang qua cửa viện của Lý Phượng Minh, Tiêu Minh Triệt nhìn chằm chằm không chớp mắt, đuôi mắt lại âm thầm đảo quanh.
Hắn vô cùng kinh ngạc phát hiện, đèn đuốc trong viện gần như đã tắt hoàn toàn.
Lâu vậy rồi, hắn đối với thói quen làm việc và nghỉ ngơi của Lý Phượng Minh vẫn có chút hiểu biết.
Nữ nhân kia bình thường luôn phải đến gần giờ hợi* mới tắt đèn đi vào giấc ngủ, tối nay không khỏi quá mức khác thường.
* 21h đến 23h
Tiểu Mẫn xách đèn đi bên cạnh vội vàng giải thích: “Vương phi hôm nay ăn trưa xong, liền lập tức cùng Khai Dương tiên sinh với Thuần Vu cô nương nói chuyện. Chắc là do không có ngủ trưa, nên sớm mệt mỏi.”
“À.” Tiêu Minh Triệt siết chặt cái rương nhỏ trong tay, hậm hực đáp một tiếng: “Ta không có hỏi ngươi.”
Sau khi tắm rửa thay quần áo xong, Tiêu Minh Triệt ngồi ở mép giường tẩm phòng bắc viện, nhìn chằm chằm cái rương điêu khắc trên bàn tròn nhỏ xuất thần một lúc lâu.
Cuối cùng vẫn đứng lên, ôm cái rương đi về phía Lý Phượng Minh bên kia.
Lúc này người tuần tra ban đêm bên ngoài phòng ngủ là Thuần Vu Đại cùng Châu nhi.
Trước đó Lý Phượng Minh chưa từng hạ lệnh, cho nên mỗi lần Tiêu Minh Triệt vào phòng ngủ này, Thuần Vu Đại hoặc Tân Hồi đều chưa từng ngăn cản.
Tối nay thì khác.
Thuần Vu thi lễ khẽ nói: “Thỉnh Hoài vương điện hạ dừng bước một chút. Điện hạ nhà ta trước khi đi ngủ từng có phân phó, không được tùy tiện để cho người khác đi vào quấy rầy. Hôm nay nàng đi ngủ sớm, giờ phút này chỉ sợ đã mơ mơ màng màng. Xin ngài cho phép ta đi vào bẩm báo trước, sau khi được nàng chỉ thị, lại trở về báo cho ngài có thuận tiện hay không.”
Lời nói vừa thốt ra, Tiêu Minh Triệt thờ ơ liếc nhìn nàng: “Ý của ngươi là, nếu nàng không đồng ý, thì bản vương không thể vào bên trong?”
“Hoài vương điện hạ anh minh. Chính là ý này.”
Lần đối đáp này làm cho Châu Nhi kinh hồn bạt vía, liên tiếp lén lút lôi kéo góc áo của Thuần Vu Đại, ám chỉ nàng ở trước mặt Hoài Vương điện hạ không thể cuồng vọng như thế ——
Vương gia muốn vào phòng ngủ của vương phi, đây chính là ân sủng. Vương phi sao có thể nói những lời như tiện hay không tiện được chứ?
Đáng tiếc ở nơi này của Thuần Vu Đại, không phải là ai nguyện ý đối tốt với Lý Phượng Minh, cũng gọi là “ân sủng”.
Bất luận là lớn hay nhỏ, chỉ cần có liên quan đến Lý Phượng Minh, đều phải lấy tâm ý của nàng làm chuẩn.
Thần sắc Tiêu Minh Triệt khó chịu: “Nếu bản vương không đợi ngươi thông bẩm thì sao?”
“Thỉnh Hoài vương điện hạ thứ lỗi. Đối với Thuần Vu Đại mà nói, Lý Phượng Minh điện hạ mới là chủ nhân duy nhất. Nàng nói như thế nào, ta liền làm như thế. Nếu như ngài cố ý xông vào, vậy trước tiên phải bước qua thi thể của ta.”
Thuần Vu Đại phúc lễ xin lỗi, không kiêu ngạo không xiểm nịnh.
“Ngài nên nhớ rõ, trước kia khi điện hạ nhà ta không được mời mà tự mình đến bắc viện, luôn để cho người vào thông bẩm với ngài trước. Nếu ngài bận rộn không tiện, nàng sẽ kiên nhẫn chờ đợi ở trong viện. Cho dù ngài không hiểu được đạo lý tại sao nàng làm thế, cũng xin ngài cố gắng dành cho nàng sự tôn trọng tương đương. Dù sao, ngài là điện hạ, mà nàng ấy cũng thế.”
Trước buổi tối hôm nay, tất cả mọi người trong Hoài vương phủ đều không rõ, vì sao trong những chuyện nghiêm túc, Lý Phượng Minh rõ ràng rất nể trọng Thuần Vu Đại.
Càng không rõ, vì sao Thuần Vu Đại thoạt nhìn bản tính ôn hòa, hai tay trói gà không chặt, lại khiến cho người giỏi võ như Tân Hồi ở trước mặt nàng lại thường xuyên hiện ra vài phần kiêng kỵ.
Nhưng trải qua lần này, ít nhất Tiêu Minh Triệt đã hiểu.
Thuần Vu Đại cũng quá biết cách làm người. Ngữ điệu ôn hòa, nhưng lời nói ý tứ lại mười phần cứng rắn, lại còn có lý có căn cứ. Tân Hồi đầu óc không nhanh nhạy bằng nắm đấm, chịu nổi mới là lạ.
Đừng nói Tân Hồi, ngay cả Tiêu Minh Triệt cũng không chịu nổi, không thể phản bác. Đuôi lông mày hắn khẽ nhướng lên, đưa tay ra hiệu: “Vậy thì làm phiền thông bẩm.”
Đứng dưới ánh trăng chờ đợi, trong đầu Tiêu Minh Triệt đột nhiên nổi lên một ý niệm kinh người.
Nếu thân phận chân chính của Lý Phượng Minh là cựu trữ quân Lý Nghênh của Đại Nguỵ, như vậy, lấy biểu hiện vừa rồi của Thuần Vu Đại mà xem, nàng rất có thể chính là vị thư đồng nổi danh của trữ quân, Chủ ti trước của Huy Chính viện – Túc Uyển.
Lời đồn đại không lừa dối, quả nhiên không phải hạng người tầm thường.
Mà Lý Phượng Minh có thể khống chế nhân vật như vậy, sau khi mất đi thân phận trữ quân vẫn khiến nàng ta kiên định đi theo…
Nếu như vậy, nàng thật sự sẽ cảm mến hoàng tử Tề quốc không đủ cường đại, lại không có tiền đồ như hắn sao?
Nghĩ đến đây, Tiêu Minh Triệt không khỏi toát mồ hôi lạnh.
***
Tối nay Lý Phượng Minh đặc biệt an bài Thuần Vu Đại hát ra bài này, là có ý thiết lập quy củ.
Nàng cũng không phải là vọng tưởng giẫm lên đầu Tiêu Minh Triệt làm mưa làm gió, chỉ là muốn truyền đạt ý tứ cho mọi người trong Hoài vương phủ biết. Ít nhất ở trong tòa tiểu viện này, mọi việc đều do nàng định đoạt.
Nếu Tiêu Minh Triệt đã lựa chọn tuân theo quy củ của nàng đặt ra, thì sau này trên dưới Hoài vương phủ, nếu ai dám coi nàng là con chim hoàng yến nhất định phải phục tùng tâm ý của Tiêu Minh Triệt, vậy người khó chịu nhất chính là Tiêu Minh Triệt.
Sự tình đến đây, chút buồn bực ngột ngạt trong lòng Lý Phượng Minh cuối cùng cũng được giải tỏa.
Lúc Tiêu Minh Triệt đi vào, nàng ngáp một cái rồi cười nói: “Đừng thắp đèn, cảm ơn.”
Nàng đã tắt đèn nhắm mắt được hơn nửa canh giờ, đã thích ứng với bóng tối, nếu lúc này đột nhiên thấy ánh sáng, mắt sẽ cảm thấy khó chịu.
“Được.” Tiêu Minh Triệt nghe lời nàng không thắp đèn, ngồi ở mép giường đưa lưng về phía nàng, đem cái rương kia đặt ở bên cạnh: “Cái này cho nàng.”
Giờ phút này tâm tình Lý Phượng Minh rất tốt, sự khó chịu đã biến mất không thấy đâu. Nghe vậy liền quấn mình trong chăn mỏng, ùng ục lăn hai vòng đi tới, tò mò đưa tay mở nắp tương ra ——
Một rương thỏi vàng nặng trịch, trong bóng tối cũng không giấu được hào quang vạn trượng!
“Nhiều thỏi vàng như vậy! Hôm nay ngài đi ra ngoài… Cướp tiền sao?” Nàng sững sờ ngửa đầu, nhìn thẳng vào mắt Tiêu Minh Triệt.
Tiêu Minh Triệt rũ mắt nhìn nàng, tức giận nói: “Lúc đầu tháng, ta dùng ngàn vàng mua hộp trân trâu ở Đàn Đà tự kia về, không phải nàng vẫn luôn canh cánh trong lòng sao?”
“Cho nên, ngài nghe lời ta, tăng giá hộp trân châu kia rồi bán lại cho Phúc quận vương sao?!” Hai mắt Lý Phượng Minh chợt sáng, kích động ngồi dậy, bám lấy hai vai hắn rồi nhào vào lưng hắn.
“Ngài biết điều như vậy, lòng ta cảm thấy rất được an ủi đó!”
Nàng hiện giờ không có quá nhiều sở thích, chỉ tâm tâm niệm niệm hai sở thích đơn giản chính là thỏi vàng, cùng với mỹ nam tử trên đường.
Lời còn chưa dứt, nàng liền nghiêng đầu hạ xuống một nụ hôn vang dội trên mặt Tiêu Minh Triệt.
Trong bóng tối yên tĩnh của cả phòng, tiếng vang giòn tan này ẩn chứa tình cảm vui mừng không thể diễn tả được thành lời.
Tiêu Minh Triệt lúng túng hắng giọng, nhỏ giọng giải thích: “Hộp trân châu kia của nàng, còn ở trong khố phủ.”
Đó là lễ vật lần đầu tiên hắn tặng cho Lý Phượng Minh, ý nghĩa khác biệt, làm sao có thể bán lại cho người khác được.
Lý Phượng Minh trợn tròn mắt: “Vậy rương thỏi vàng này của ngài từ đâu tới?”
“Ta đáp ứng giúp Phúc quận vương một việc, lại sai người mua một hộp trân châu khác cho hắn.” Tiêu Minh Triệt nhìn lại, nhìn về phía gương mặt xinh đẹp đang sững sờ trên vai mình.
“Đây là quà tạ lễ hắn cho ta.”
Lý Phượng Minh ngơ ngác một lát, một quyền đánh vào hõm vai hắn, sau đó “rầm” một cái ngã trở lại giường.
Trong phủ có trân châu để không không biết lấy dùng, lại bỏ tiền ra mua một hộp khác tặng không cho người ta, đã thế còn phải giúp người ta một việc. Đây là vụ buôn bán thâm hụt lỗ nặng đấy có biết không hả?’
“Tiêu Minh Triệt, cái tên đầu gỗ phá gia chi tử nhà ngài. Trả lại nụ hôn vừa nãy ta trao cho ngài đây!”
Quá ngu xuẩn. Trị không hết, chữa không được. Kéo xuống chôn đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT