Edit: Hà Thu

Tân Hồi làm việc lưu loát, trong vòng một ngày liền làm xong việc cầm đồ và bán trao tay.

Có tiền mua được nhóm nguyên liệu tiếp theo, tình trạng khẩn cấp cũng được giải quyết.

Trong lòng Lý Phượng Minh tạm thời khoan khoái, đem mọi việc vất vả tiếp theo giao cho ba người Thuần Vu Đại, Ngọc Phương, Đồ Vu đi làm.

Ngày mùng năm, Lý Phượng Minh mang theo Tân Hồi đi xe ra cửa thành đông, vội vàng đi thực hiện ước hẹn đạp thanh với Văn Âm.

Hôm nay Văn Âm lại ăn mặc theo phong cách thiếu niên lang, bên cạnh cũng không mang theo tỳ nữ tùy hành.

Sau khi lên xe ngựa, nàng thấy mắt Lý Phượng Minh mang theo nghi hoặc đánh giá mình, liền giải thích: “Ta còn chưa kết hôn, theo phong tục là nên cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước. Nhưng ta lại thích thường xuyên ra ngoài chơi đùa, giả làm nam nhân để tránh bị chỉ điểm ghé mắt.”

Quý nữ Tề quốc trước khi xuất giá thường không được phép xuất đầu lộ diện, ngoại trừ có thể theo cha mẹ, huynh đệ lộ mặt tham dự một số tình huống lễ tiết bên ngoài, thì cũng chỉ có thể hết năm này qua năm khác sống sâu trong khuê các.

Nhưng cũng có những trường hợp đặc biệt giống như Văn Âm.

Cha của Văn Âm là đại học sĩ Văn Trạch.

Trong nhiều năm qua, ông dành rất nhiều thời gian để nghiên cứu các phong tục của dị quốc, tầm nhìn cũng thoáng hơn người khác, vì vậy thái độ đối với nữ nhi cũng khá cởi mở.

Mặc dù Văn Âm là con gái, không có khả năng làm quan ở Tề quốc, nhưng từ nhỏ nàng đã cùng các ca ca đệ đệ cùng thế hệ trong tộc học thụ giáo, sau khi trưởng thành cũng không bị vây nhốt trong khuê các, ngày thường mặc một thân nam trang liền có thể tùy ý đi ra ngoài.

“Cha ta chỉ yêu cầu ta không được gây chuyện thị phi ở bên ngoài, không được nhiễm thói quen xấu, không được vi phạm pháp luật và làm trái kỷ cương. Những trò vui đùa tiêu khiển bình thường, tất cả đều được cho phép.”

“Chắc là ngươi ở bên ngoài cũng tự có chừng mực, nên phụ thân mới có thể yên tâm dung túng.” Lý Phượng Minh mỉm cười nhướng mày: “Nhìn bộ dáng quen thuộc này, ngươi còn đặc biệt chọn hôm nay dẫn ta đến Đàn Đà tự, chỉ sợ không chỉ đơn giản là dâng hương ăn chay chứ?”

Văn Âm cười híp mắt: “Đó là đương nhiên. Trước đó ta nói muốn tặng lễ vật cho ngươi, hiện giờ đang ở Đàn Đà tự đó. Chúng ta đi lấy lễ vật, thuận tiện xem sự náo nhiệt thú vị, chỉ có vào ngày mùng năm tháng năm mới có!”

“Có phải pháp hội, hay các loại hội chùa linh tinh không?” Lý Phượng Minh không khẳng định lắm.

Nếu là pháp hội Phật tự, hội chùa, thì theo thông lệ đều là mùng một, hoặc mười lăm. Mùng năm thì có thể có cái gì mới mẻ náo nhiệt?

Văn Âm cười càng thêm thần bí: “Ta biết ngươi vốn là vương nữ Ngụy quốc, cảnh tượng náo nhiệt thấy nhiều hơn ta. Nhưng hôm nay cái này, khẳng định Nguỵ quốc không có.”

***

Ra khỏi cửa đông Ung kinh thành, xe ngựa lại đi qua khoảng chừng ba nơi, liền đến Đàn Đà tự ở dưới chân núi nhỏ.

Trước cửa núi có tổng cộng một trăm tám mươi tám bậc thang, điều này đối với Lý Phượng Minh và Tân Hồi mà nói cũng không sao, nhưng Văn Âm lại mệt đến th ở dốc.

Trước cổng chùa có tám võ tăng đứng chia làm hai bên.

Văn Âm lấy ra một tấm ngọc bài đưa qua, sau khi tăng nhân kiểm tra xong, liền chắp tay trước ngực thi lễ, cũng không nói bất cứ lời nào, lập tức cho các nàng ba bộ mặt nạ.

Lý Phượng Minh cùng Tân Hồi trao đổi ánh mắt thú vị, học theo bộ dáng của Văn Âm, ra vẻ quen thuộc đeo mặt nạ.

Sau khi bước vào sơn môn, Lý Phượng Minh mới nhỏ giọng hỏi: “Không phải nói hôm nay có một trận náo nhiệt lớn một tháng mới có một lần sao, sao không thấy có bao nhiêu khách hành hương?”

Lời này của nàng coi như uyển chuyển. Bởi vì quang cảnh trước mắt đâu phải là “không thấy bao nhiêu khách hương”, trước cửa quả thực vắng tới nỗi có thể giăng lưới bắt chim.

Văn Âm đeo mặt nạ vừa điều chỉnh hô hấp hỗn loạn, vừa đè ép cuống họng cười hồi: “Hôm nay là ngày đặc biệt, khách hành hương bình thường muốn tới phải đến chiều mới có thể đi vào. Mùng năm mỗi tháng đều như vậy.”

“Những người sáng mùng năm có thể đi vào, nhất định phải có ngọc bài như ngươi cầm hả?” Lý Phượng Minh bị gợi lên lòng hiếu kỳ: “Nhân tài như thế nào thì sẽ có cái ngọc bài kia? Rồi ngọc bài của ngươi từ đâu mà có?”

Văn Âm nghiêng người, ghé sát vào bên tai nàng giải thích: “Ngọc bài là trong chùa này bán, chỉ cần có phương pháp nhân mạch, chịu bỏ tiền ra, là có thể lấy được. Cái này của ta là người khác tặng cho cha ta. Ông ấy không thích đến, nên ta hay tìm ông ấy để mượn.”

Phải có phương pháp nhân mạch, còn phải đập vào số tiền lớn. Có thể thỏa mãn hai điều kiện này, hiển nhiên cũng không phải dân chúng bình thường.

Mỗi buổi sáng mùng năm hàng tháng, chùa Đàn Đà lại có một sự náo nhiệt thần bí, người có thể tham gia chắc hẳn không phú thì quý.

Lý Phượng Minh cười lắc đầu: “Thương sự phồn vinh của nước Tề là một trong số những quốc gia đi đầu, không ngờ Đàn Đà tự này cũng rất nhập gia tùy tục, cũng mở buôn bán.”

Văn Âm nhỏ giọng tiếp lời: “Nghe nói là có người mượn chùa này âm thầm làm việc, nhưng không nói chính xác là nhà nào. Hôm nay chúng ta chỉ xem náo nhiệt góp vui thôi, tuyệt đối đừng tìm hiểu căn nguyên bên trong.”

“Yên tâm. Ta cũng không phải là người không biết tốt xấu, sẽ không gây phiền toái cho ngươi đâu.” Lý Phượng Minh ngầm hiểu.

Một đường nói chuyện phiếm đi vào chính điện, Lý Phượng Minh xem như được mở rộng tầm mắt.

Trong điện trưng bày hơn mười món đồ chơi văn hóa trân bảo, những vật như tranh chữ đồ cổ này, vừa nhìn liền biết quý giá hiếm có.

Giờ phút này trong chính điện ngoại trừ tăng nhân trông coi những vật phẩm này, thì chỉ có ba người Lý Phượng Minh, Văn Âm cùng Tân Hồi.

Văn Âm có chút quen thuộc dẫn hai nàng nhìn sang từng loại, trong miệng nhỏ giọng giảng giải.

“Mọi người đều bí mật gọi nơi này là ‘Xướng hội ký gửi’. Mỗi sáng mùng năm hàng tháng mở cửa, đầu giờ tỵ* bắt đầu đấu giá, người trả giá cao thì có được, chậm nhất là giữa trưa kết thúc. Nghe nói người bán đằng sau mỗi dạng đồ vật đều khác nhau, Đàn Đà tự chỉ cung cấp địa điểm, xem như giúp đỡ người gửi bán. Sau khi thành giao, người bán sẽ rút ra một chút hoa hồng trả tiền thuê…”

*từ 9h giờ đến 11h sáng.

***

Xướng hội ký gửi của Đàn Đà tự, mỗi lần tổ chức bán vật phẩm đều không giống nhau.

Sáng sớm mùng năm hàng tháng, các tăng nhân sẽ đem số lượng lớn vật phẩm mà họ muốn bán trưng bày hầu hết ở trong đại điện, cung cấp cho các quý nhân cầm ngọc bài đến tham dự buổi đấu giá được biết.

Đợi đến đầu giờ tỵ, những vật phẩm này sẽ được đưa đến phía sau giảng kinh đường.

Đúng giờ tỵ, trong giảng đường đã có mười mấy người ngồi.

Từng dãy bên trong giảng đường bày biện gần trăm cái bồ đoàn, nhưng những người này tốp năm tốp ba ngồi có chút phân tán, hẳn là do từng người kết bạn mà đến.

Tất cả mọi người đều đeo mặt nạ, quần áo trang sức mặc dù nhìn ra được quý giá, nhưng đều không có dấu hiệu đặc thù, không dễ dàng bị nhận ra thân phận.

Văn Âm chọn một hàng bồ đoàn ở giữa góc tường, mang theo Lý Phượng Minh cùng Tân Hồi ngồi xuống.

“Lúc trước bày ở trong chính điện, cũng không phải toàn bộ vật phẩm hôm nay xướng bán. Có nhiều thứ phải tới khi chính thức mở bán mới được lộ diện, và thậm chí có thể không phải là hiện vật. Đó mới là vở kịch lớn chân chính.

Nghe được lời này, Lý Phượng Minh càng cảm thấy chuyện này thú vị: “Không phải hiện vật, vậy sẽ là cái gì?”

“Không cố định. Cái gì cũng có, đa dạng chồng chất.”

Hai người còn đang châu đầu ghé tai, lại có một nhóm người nữa tiến vào.

Lý Phượng Minh quay đầu tùy ý liếc mắt một cái, vốn đã định thu hồi ánh mắt lại, nhưng lại bỗng nhiên quay đầu, lần nữa nhìn qua.

Ba nam một nữ kia mặc dù đều đeo mặt nạ, nhưng trong đó có một người ăn mặc thật sự quá quen mắt.

Buộc tóc bằng quan tố ngân quan, mặc áo choàng rộng tay màu vàng nhạt, tay áo rộng cắt xẻ, dây đai màu bạc thắt chặt eo.

Hoàng hôn ngày mùng một hôm đó, Tiêu Minh Triệt đứng ở ngoài phòng ngủ hỏi Lý Phượng Minh đòi chìa khóa khố phủ về, không phải chính là mặc trang phục này sao?

Lý Phượng Minh cũng không hiểu vì sao trong lòng mình lại bối rối, dù sao trước khi đầu óc hiểu được, thân thể đã làm ra ứng đối.

Nàng nhanh chóng thay đổi vị trí với Văn Âm, dán vào chân tường rồi rụt vai lại, chỉ hận không thể biến thành một chấm tròn nhỏ nhắn.

Cũng may bốn người kia cũng không chú ý đến góc này, ngồi ở hàng ghế đầu dưới sự dẫn dắt của tăng nhân.

Sau đó lại có mấy nhóm người lục tục tiến vào, đến đầu giờ tỵ, cửa giảng kinh đường bị đóng lại.

Trụ trì trên đài giảng kinh gõ mõ ba lần, tăng nhân trẻ tuổi đứng bên cạnh hắn liền cao giọng nói: “Hôm nay khách đến tổng cộng năm mươi bảy người, buổi đấu giá xin được phép bắt đầu.”

***

Ba nam một nữ kia, chính là Tiêu Minh Triệt, Liêm Trinh, cùng với vợ chồng Phúc quận vương Tiêu Minh Tấn.

Vợ chồng Phúc quận vương xem như thanh mai trúc mã, thành hôn đã gần hai năm nhưng lúc nào cũng như tiểu biệt thắng tân hôn*, dính nhau cực kì.

*Tiểu biệt thắng tân hôn: Vợ chồng xa nhau ít ngày khi gặp nhau sẽ mang lại cảm xúc mạnh hơn cả đêm tân hôn.

Buổi đấu giá mới bắt đầu không bao lâu, Liêm Trinh liền mắt không thấy tai không nghe, đẩy Tiêu Minh Triệt bên tay trái: “Qua đây ngồi chút đi. Xin ngươi.”

Đôi vợ chồng kia ở ngay bên tay phải Liêm Trinh, cho dù hắn cố gắng mắt nhìn thẳng về phía trước, nhưng dư quang vẫn không thể tránh khỏi liếc thấy hai người bọn họ thân mật kề tai nói nhỏ.

Càng quá đáng chính là, toàn bộ quá trình đều mười ngón tay siết chặt.

Bầu không khí kia quá mức ngọt ngào, làm cho người ngoài cuộc như Liêm Trinh nhịn không được sinh lòng chua xót.

Bên trái Tiêu Minh Triệt không có một ai, hắn liền liên tiếp di chuyển đi qua năm chỗ trống bên cạnh.

Liêm Trinh đi qua ngồi xuống một lần nữa, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

“May mà ngươi không mang theo vương…” Liêm Trinh dừng một chút, đổi giọng: “May mà ngươi không mang theo phu nhân ngươi cùng đến. Nếu không ta bị kẹp giữa hai đôi vợ chồng các ngươi, vậy cũng quá thảm.”

Tiêu Minh Triệt nhìn trụ trì trên bục giảng, khuỷu tay ngăn chặn Liêm Trinh đang đến gần mình nói chuyện.

Đối với sự lạnh lùng của hắn, Liêm Trinh cũng không để ý, còn không buông tha ra sức tới gần hắn, tiếp theo nhẹ giọng cười hừ.

“Gần đây trong kinh có tin đồn, có người ngay cả hôn cũng không chịu để cho phu nhân nhà mình hôn một chút. Tất cả mọi người đều nói người này chỉ sợ là có bệnh thầm kín. Vị bằng hữu này, dám hỏi ngươi đối với cái này thấy thế nào?”

Tiêu Minh Triệt trở tay đập một cái vào mặt nạ của hắn: “Cút.”

Động tác này của hắn tới không có dấu hiệu nào, Liêm Trinh chưa kịp phòng bị, cách mặt nạ bị bàn tay này làm cho chấn động đến mặt mũi tràn đầy tê dại, trước mắt sao vàng văng khắp nơi.

***

Hôm nay các mặt hàng được gửi bán cũng không phổ biến ở bên ngoài, đấu giá đương nhiên rất khốc liệt.

Người đấu giá cũng không trực tiếp mở miệng, chỉ cần nhấc tay ra hiệu, sẽ có tăng nhân tiến đến gần hỏi, sau đó lại hỗ trợ cao giọng hô giá.

Chờ các vật phẩm đấu giá bán được hơn phân nửa, Lý Phượng Minh đã không còn khẩn trương như vậy.

Nàng hứng trí bừng bừng thưởng thức màn kịch vàng ròng bạc trắng cùng nhau trầm mặc đọ sức, còn thỉnh thoảng cùng Văn Âm nhỏ giọng thầm thì.

“Điên rồi phải không? Cái ‘giá cắm nến hình thác nước’ kia, ra đến một ngàn ba trăm lượng vàng rồi mà vẫn còn có người tăng giá?!” Cứ theo cái đà này, chỉ sợ phải tranh đến một ngàn năm trăm lượng vàng trở lên mới có thể thành giao được.

Mà thứ này trong lòng Lý Phượng Minh nhiều nhất cũng chỉ đáng giá bảy tám trăm lượng vàng thôi.

Văn Âm nói: “Đồ vật hơn một trăm năm trước, do tay nghề của thợ thủ công thiếu phủ hoàng gia Tiểu Yến quốc làm ra, vật hiếm thì quý mà.”

“Nhưng nó cũng không phải là thứ độc nhất vô nhị, lúc ta chưa xuất giá đã có hai cái rồi. Cái thứ đồ chơi này nhìn thì ngon nhưng không dùng được, thông khí là một vấn đề lớn. Khi ngọn nến được thắp lên, nếu không để ý sẽ bị thổi bay.” Lý Phượng Minh thành thật trình bày những kinh nghiệm tâm đắc có được khi sử dụng lúc trước.

Văn Âm kinh hãi đến tròng mắt thiếu chút nữa từ trong mặt nạ lăn ra: “Ngươi thật sự từng dùng thứ này để thắp nến?!”

Đồ vật hơn một trăm năm trước, tuy nói là đồ cổ thì hơi non nớt một chút, nhưng dù sao nó cũng là đồ cổ.

Người bình thường có được thứ đồ chơi này, không phải đều là cất giữ cẩn thận, bảo quản tỉ mỉ, đời đời gia truyền sao?!

“Nhưng nó chính là một cái nến mà.” Lý Phượng Minh nhỏ giọng lầm bầm: “Không dùng để thắp nến, chẳng lẽ dùng để nấu cơm?”

Văn Âm khiếp sợ trong lòng, ánh mắt đăm đăm: “Thiên hạ đều biết Ngụy quốc giàu có, thì ra lời đồn không ngoa chút nào. Ngươi đây là xa hoa lãng phí mà không biết đó.”

Lý Phượng Minh nhìn lại Tân Hồi: “Trước kia ta như thế được coi là xa hoa lãng phí?”

“Không, điện…, ngài,” Tân Thìn nhìn quanh bốn phía, thấy mọi người bên ngoài đều chú ý lên sân khấu, lúc này mới tiếp tục nói: “Tất cả các chi phí của ngài lúc trước đều nằm trong quy chế.”

Văn Âm nghe xong muốn hộc máu. Quy chế chi phí của vương nữ Nguỵ quốc các ngươi, không khỏi xa xỉ quá mức rồi.”

***

Sau khi bán sạch mười mấy món đồ lúc trước trưng bày ở chính điện xong, trụ trì lại sai người lấy ra ba kiện vật phẩm cuối cùng của hôm nay.

Khách đến cũng chưa từng xem trước ba vật phẩm thần bí này, bởi vậy các tăng nhân phải mang từng cái đến trước mặt cho mọi người xem.

Vật phẩm đầu tiên được đựng trong một hộp đa bảo trạm trổ tinh xảo, có càn khôn dựng hình hoa cúc lê nhiều lớp bên trong hộp.

Hộp đa bảo kia trên dưới hai tầng, tổng cộng có thể mở ra tám cánh cửa.

Bên ngoài có hai loại đồ án tinh xảo, vài chỗ chạm rỗng lấy lưu ly ngũ sắc làm trang sức, trên mặt còn có khắc hoa văn, lấy văn thải giảng thuật kể lại những chuyện cũ mà đồ án kia mang theo.

Lý Phượng Minh nhìn hoa văn trên lưu ly ngũ sắc, mới biết những đồ án kia nối liền với nhau, đúng là đang nói về đại thắng Loa Sơn của Tiêu Minh Triệt.

Văn Âm bám vào bên tai Lý Phượng Minh, đè ép tiếng cười giải thích: “Người đeo mặt nạ này là Hoài Vương, còn người bên cạnh vung đao chính là Trần Trì tướng quân.”

Lý Phượng Minh kinh ngạc ghé mắt, lấy khẩu hình hỏi: Ngươi vẽ?

“Chữ, tranh, bao gồm cả toàn bộ kiểu dáng của hộp gửi cho thợ làm, đều là ta.” Trong mắt Văn Âm hiện lên ý cười kiêu ngạo.

Lý Phượng Minh giơ ngón tay cái về phía nàng, lại nghiêm túc mở tám cánh cửa trên hộp.

Sau khi cửa mở ra, bên trong có rất nhiều các ô nhỏ nhanh nhẹn linh hoạt, cách bên trong ngăn hộp, lại có một thêm một gian nhỏ nữa.

Thật sự không thể không bội phục suy nghĩ sáng tạo khéo léo của Văn Âm mà, có thể đem không gian nhỏ bé như vậy tận dụng đến cực hạn, còn cân nhắc cả mỹ quan cùng tính thực dụng.

Nhưng, sau khi Lý Phượng Minh và Tân Hồi nhìn thấy món đồ được đựng trong cái hộp, hai người đều trợn tròn mắt.

Chờ tăng nhân đem cái hộp này cho người khác xem, Lý Phượng Minh mới hít sâu một hơi, nói với Văn Âm: “Cái hộp kia, nếu ngươi mua thì ngươi sẽ ra giá bao nhiêu?”

Cái hộp này cũng không phải Văn Âm bán đi, nhưng nàng đối với giá thị trường có chút hiểu biết, vì thế mở năm ngón tay ra đáp lại.

Lý Phượng Minh trợn mắt. “Năm mươi lượng bạc?”

“Ngươi nghĩ gì thế? Năm trăm lượng.”

“Những trân châu kia,” Lý Phượng Minh quay đầu nhìn về phía Tân Hồi: “Hai ngày trước ngươi bán bao nhiêu tiền?”

“Tám mươi lượng vàng.”

Tân Hồi rất buồn bực, mà Lý Phượng Minh thì cả người đều đơ như khúc gỗ.

Trân châu đáng giá tám mươi lượng, cộng thêm cái hộp năm lượng bạc. Mà đến nơi này, giá khởi điểm chính là năm trăm lượng vàng! Trước mắt còn đang tăng giá từng vòng nữa!

Nàng rất ổn. Nàng không ảo não. Phi! Thường! Bình! Tĩnh!

***

Lúc Liêm Trinh nhìn qua hộp trân châu kia, hắn cũng trợn tròn mắt.

Trụ trì trên đài bắt đầu gõ mõ xướng bán, Liêm Trinh không để ý sống chết, mạnh mẽ tiếp cận Tiêu Minh Triệt, cắn răng thấp giọng: “Ngươi làm người đi.”

Tiêu Minh Triệt quay đầu, tựa như gặp quỷ mà nhìn về phía hắn.

“Đầu năm lúc ngươi trả lời thư cho phu nhân ngươi, có nhờ ta giúp ngươi mua một phần quà theo thư đưa về, chính là hộp trân châu này!”

Lúc trước Liêm Trinh chọn trúng cái hộp kia, chính là bởi vì hai viên lớn nhất bên trong vô cùng hiếm thấy, có đường vân màu đỏ trời sinh, thoạt nhìn qua trông rất giống mẫu đơn.

Loại hứng thú tự nhiên này nếu ăn may thì có thể gặp, nhưng không thể cầu. Hắn ở Nam Cảnh thường giúp bạn bè thân thích trong kinh mua trân châu, nhưng cũng là lần đầu tiên gặp được, đương nhiên nhìn qua khó quên.

Thứ này xuất hiện trong buổi xướng hội đấu giá, chỉ có thể nói là do…

“Cho dù ngươi không thích phu nhân ngươi, nhưng cũng không thể bỏ mặc, để nàng phải bán gia sản đi lấy tiền sống lại qua ngày chứ?” Liêm Trinh không thể đứng yên nhìn người nhỏ yếu bị bắt nạt được.

Trong đầu Tiêu Minh Triệt “ong” một tiếng.

Hắn đột nhiên nhớ tới đầu tháng mình đi tìm Lý Phượng Minh lấy chìa khóa khố phủ, gần đây lại luôn đi sớm về muộn, còn chưa kịp trả lại chìa khóa cho nàng.

Mặc dù cũng không rõ vì sao Lý Phượng Minh lại túng quẫn tới mức bán hộc trân châu này đi để lấy tiền, nhưng trong lòng hắn bỗng nhiên hoảng hốt đến phát đau.

Không nói rõ lý do, nhưng hắn quyết định phải mua lại hộc trân châu về, rồi đem cả nó cùng với chìa khóa khố phủ trả lại cho Lý Phượng Minh.

Vì thế, khi nghe vợ chồng Phúc quận vương bên kia hô giá đến bảy trăm lượng vàng, Tiêu Minh Triệt liền giơ tay lên.

Cho dù phẩm tướng của hộc trân châu này rất tốt, lại có hai viên có hoa văn đồ án màu đỏ trời sinh, nhưng vượt qua sáu trăm lượng cũng đã tính là giá trên trời rồi.

Trước mắt Phúc quận vương hô lên đến tận bảy trăm lượng, tất cả mọi người có mặt tại đây đều ong ong nghị luận.

Ngay khi mọi người đã ngầm thừa nhận đây là vật trong túi hắn rồi, lại nhảy ra vị khách hào phóng Tiêu Minh Triệt này, thế nên tất cả các ánh mắt trong từ đường lại nhao nhao nhìn về phía hắn.

Sau khi tăng nhân đến hỏi thăm, liền cao giọng hô: “Một ngàn.”

Phúc quận vương bên kia bỗng nhiên quay đầu lại, khiếp sợ đến quên mất ở chỗ này không nên tùy tiện lên tiếng: “Ngũ ca, huynh…”

Người khác đấu giá đều là năm mươi, một trăm lượng cộng dần lên, ngươi một lần cộng phát ba trăm lượng vàng, là tiền nhiều cầm nặng tay hay sao?

Cùng lúc đó, Lý Phượng Minh ở phía sau cũng không thể nhịn được nữa, tháo bội ngọc bên hông xuống, ném qua ót Tiêu Minh Triệt ——

Cái tên Tiêu Minh Triệt phá gia chi tử nhà ngươi, đây là muốn ta tức chết rồi cưới vợ mới sao?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play