Ngày hôm sau, Cố An vừa bước vào phòng học đã thấy đại diện các môn bắt đầu thu bài tập.
“Cố An, bài thi toán của cậu đâu?”
“À, đây.”
Cô cúi đầu, mở ba lô hình Spongebob ra.
Bài thi toán kẹp thẳng băng trong sách giáo khoa. Khi cô mở bài thi ra, đập vào mắt là phần đề đạo hàm, bên cạnh có lời giải, nhưng đó không phải chữ cô.
Ngòi bút anh đi từng đường cứng cáp, thong thả vẽ lên từng nét chữ.
Tối hôm qua, Giang Nghiên ngồi bên cạnh cô, dùng đôi tay thường bóp cò súng viết công thức đạo hàm cơ bản nhất, từ các bước tính đạo hàm đến ứng dụng cụ thể.
Giọng lạnh như băng lại lười biếng, nhưng cũng không có chê cô ngu ngốc, khác một trời một vực với người chú ma quỷ của Giang Ninh.
Người gì đâu như một robot học cứng ngắc!
Hôm nay vẫn muốn giống hôm qua quá đi!
“Đi lấy nước không?” Giang Ninh giao bài tập xong, cầm ly nước của mình đứng dậy. Cố An tỉnh người, cầm ly giữ ấm màu xanh da trời đuổi theo, “Đi.”
Đang là giờ đến trường buổi sáng nên trên hành lang người đến người đi, có nữ sinh tụ tốp ba tốp năm lại dựa bên cửa sổ nói chuyện.
“Mọi người nghe gì chưa, Khương Bình lớp bên cạnh tối qua ra khỏi nhà xong không thấy về, người nhà tìm khắp nơi không thấy, còn phải chạy đi báo cảnh sát.”
“Chuyện như nào đấy?”
“Không biết nữa. Phụ huynh sắp điên rồi. Chủ nhiệm lớp của cậu ấy cũng đi theo tìm người, bạn cùng lớp lần lượt bị gọi đi hỏi thăm tình hình…”
Tin này không khác gì quả bom giáng thẳng xuống cuộc sống vốn bình yên của học sinh cấp ba. Chỉ trong một ngày ngắn ngủi đã truyền ra vô số phiên bản: Mất tích, bị hại, bị bán nội tạng hoặc bị gạt bán đến núi lớn ngàn dặm.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, khủng hoảng như mây đen tầng tầng bao phủ xuống. Gần lúc tan học, chủ nhiệm lớp vội chạy đến lớp họp khẩn cấp. Không riêng gì ông, tất cả chủ nhiệm lớp vẻ mặt đều nặng nề.
“Các em hãy đề cao cảnh giác, luôn phải phòng bị những mối nguy hiểm xung quanh mình. Trong thời gian tới nếu không có chuyện gì cần ra ngoài thì tuyệt đối không được đi. Nếu đi thì phải có người lớn đi cùng…”
Cố An tan học về nhà, đặt sách bài tập lên bàn học, mở bài tập toán ra.
Cô chắp hai tay cầu nguyện: “Học thần phù hộ, mong sao mỗi đề tôi đặt bút làm đều đúng!”
Cho đến khi cô vén tay áo cầm bút lên, lại chống má: Cũng không cần biết hết… nếu như biết làm hết thì làm sao để anh ấy giảng cho mình nữa?
Về phần tại sao muốn người ta giảng bài…
… Không được sao?
Cô chỉ là ham học hỏi thôi! Một lòng hướng về học tập! Đừng hỏi kỹ! Tôi chỉ là một cô ngốc mà thôi!
Nhưng sau đó, kim giờ kim phút xoay một vòng, niềm mong đợi của cô bị tiêu diệt dần dần.
Cho đến khi nhận được tin nhắn của Cố Trinh: Tối nay tăng ca, anh và anh Nghiên không về, nhớ khóa cửa.
…
Sáu giờ sáng hôm sau, bài Minions Banana vang khắp gác xếp.
Cố An nhắm mắt ngồi dậy, lại nhắm mắt xếp chăn, lại tiếp tục nhắm mắt mò tới phòng vệ sinh rửa mặt.
Tóc dài cột sơ sài, mặc đồ ngủ dài màu trắng in đầy hình trứng chiên, ánh mắt trên mặt trứng chiên đều từ chối dậy sớm.
Cô ngáp dài xuống lầu, định đến bếp tìm bánh mì lót bụng, mắt còn phủ một tầng hơi nước, nhưng bất chợt có thứ va vào tầm mắt khiến cô dừng bước.
Cái người luôn nhảy nhót trong tâm trí bé nhỏ của cô giờ đang đứng bên cạnh bàn đá. Phòng bếp xây kiểu mở không có vách ngăn, cô đứng ở cầu thang thấy rõ anh khom người nấu cơm.
Anh cao 1m87 nên mặc gì cũng thấy dáng người cao gầy. Áo sơ mi cảnh sát vải cotton màu xanh lam, chất liệu mềm mại càng làm thân hình anh thêm rắn rỏi. Ánh mặt trời nhàn nhạt xuyên qua nằm ườn trên lưng anh.
Tay áo sơ mi bị xắn lên, đường cong cánh tay rõ ràng, ngón tay xinh đẹp cầm dao trắng thái mỏng trái cà chua, đặt trên bánh mì mới vừa nướng xong.
Phản ứng đầu tiên của Cố An là chạy ngược lên phòng thay đồ ngủ, chải tóc tỉ mỉ, nhưng thời gian không cho phép. Bởi vì anh đã bưng bánh sandwich đến bàn ăn, mắt đụng nhau, anh khẽ hất cầm, giọng lạnh nhạt lười biếng: “Chào buổi sáng.”
Cô giống như lớn lên ở bậc thang, mái tóc dựng lên bay lượn đón gió, chậm chạp nửa phút sau mới xuống hẳn, “Chào buổi sáng…”
Giang Nghiên đẩy đĩa đến trước mặt cô, rồi rót thêm sữa bò.
Thật ra cô không thích uống sữa tươi, cô chỉ thích uống sữa chua.
Nhưng giờ thì nhất định phải uống.
Dù sao uống sữa tươi có thể cao thêm!
“Cố Trinh ở tổ chuyên án bận rộn nhiều việc.” Người ngồi đối diện mở miệng, vì thức đêm nên giọng hơi khàn, “Gần đây đừng ra ngoài một mình.”
Cố An đang cắn bánh mì chợt ngừng, má bị nhét thức ăn mà phồng lên, hệt chú chuột hamster nhỏ.
Chú hamster thừ người ra, chớp mắt, tốn sức nuốt thức ăn xuống mới mở miệng: “Làm gì trùng hợp đến mức em đụng phải kẻ xấu? Trên đường đi học có nhiều người…”
Khương Bình đã mất tích hơn ba mươi tiếng.
Cánh tay bỗng dưng nổi da gà.
Gương mặt đẹp trai của Giang Nghiên thờ ơ. Anh rũ mắt lấy khăn ướt tiệt trùng lau tay cẩn thận, môi mỏng mím nhẹ, không có ý định nói chuyện.
Từ nhà đến cục công an thành phố phải đi qua trường THPT số Một thành phố.
Nếu như, nếu như có thể để cho anh tiện đường đưa mình đi học thì tốt quá.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà không biết cô làm phiền anh bao nhiều lần.
Miệng nhỏ nhắn của Cố An gặm sandwich, đem ý nghĩ “Để cho anh tiện đường đưa mình đi học” với sữa bò cùng nuốt vào bụng.
“Hôm nay anh không đi làm hả?” Lát sau, cô nhỏ giọng hỏi anh.
“Chút nữa đi.” Giọng anh hời hợt, tựa như chút dịu dàng lúc giảng bài cho cô chỉ là ảo giác.
“Cảm ơn bữa sáng của anh!” Cố An dọn chén đĩa sạch sẽ, đứng dậy lên lầu thay đồng phục, vừa đi vừa mang balo. “Vậy…em đi học đây.”
“Ừ”
Cô ra cửa, siết chặt quả đấm nhỏ.
Có cái gì mà sợ!
Ban ngày ban mặt!
“Ánh sáng soi đường~ chiếu rọi cả vùng đất~~” Cô hát cho mình thêm can đảm, hoàn toàn không phát hiện sau có người cách mình mấy chục thước.
Người đó mặc áo khoác gió màu đen quần dài cùng màu, cổ áo dựng đứng che cằm, chỉ lộ ra cặp mắt đẹp đẽ bình tĩnh và sống mũi cao thẳng, thân hình cao ngất như kiếm.
Nữ sinh đi ngang qua anh đều nhỏ giọng nói “Thật đẹp trai”, những cụm từ đại loại như “Cực phẩm”, ánh mắt thì dính lên người anh.
Thân anh cao, bước chân cũng không nhanh.
Ánh mắt anh khóa chặt mục tiêu phía trước, sau đó, dần dà trở nên không lạnh lùng như bình thường.
Cô gái với vóc dáng hơi lùn mặc đồng phục đang ngâm nga hát, nhìn tiệm trà sữa mới khai trương vừa đi qua không chớp mắt, xong vòng trở về:
“Ông chủ, cho cháu một ly trà sữa! Thêm nhiều trân châu cho cháu nhé.”
Cô đứng trước tiệm trà sữa, nhón chân ngó dáo dác, trong đôi mắt to tràn đầy tia sáng, lúc nhận trà sữa mắt còn cười híp mắt, cắn ống hút hút….
Anh đi theo cho đến khi nhìn thấy cô đi vào cửa trường THPT số Một, nghe cô ngọt ngào chào hỏi bác bảo vệ, lại gặp bạn học, nhìn Cố An bị bạn học kéo vào trong ngực nhéo mặt tròn.
Giang Nghiên nhếch miệng, bắt taxi bên đường.
“Tài xế.”
“Đi cục công an thành phố.”
…
Buổi chiều tan học về nhà, cái Cô An đợi được vẫn là tin nhắn báo tăng ca.
Ngày mai là thứ bảy, cô thức còn sớm hơn đi học.
Súp sườn bắp, thịt thăn cà chua, cơm gạo tẻ, rau trộn.
Gần trưa, cô bỏ cơm vào hộp, cho vào túi.
Cục công an thành phố Kinh hoàn toàn không có không khí ngày cuối tuần, mặt ai nấy cũng nặng nề, bước chân vội vã, ở chỗ mình chờ lệnh bất cứ lúc nào.
Cố Trinh nhìn chằm chằm vào màn hình theo dõi phân giải độ cao tìm đầu mối.
“Anh Cố, em gái anh tới!” Giúp Cố An gọi người chính là anh trai gặp lúc đầu. Anh ấy tên Sở Hằng, mới vừa tốt nghiệp trường cảnh sát năm nay.
“Anh, cái này cho anh.” Cố An đưa hộp cơm qua, mặt ai nấy đội Điều tra đều hâm mộ. Xong cô lại vội lấy bánh trứng ra, để cho anh ruột một phần, nói xin lỗi, “Em không có nấu cơm cho nhiều người….”
Giang Nghiên đâu?
Giang Nghiên ở đâu?
Cố Trinh nhíu mày: “Vậy em ôm hộp cơm này cho ai?”
Cố An phồng má, chậm rì rì nói, “Cho anh Giang Nghiên.”
“Coi như em có lương tâm, còn biết báo đáp.” Cố Trinh không phát hiện cái gì không đúng, “Giang Nghiên rạng sáng đi ra ngoài, giờ vẫn chưa về.”
Giọng Cố Trinh vẫn hời hợt như thường.
Cố An trợn to hai mắt.
Rạng sáng, thành phố Kinh Châu đón một trận mưa rào, lượng mưa tầm trên 250mm, không khí lạnh kéo đến.
Nghe sau lưng truyền đến bước chân vội vã, Cố An quay đầu.
Giang Nghiên mặc áo chống đạn, người ướt đẫm, giày quân dụng tác chiến dơ bẩn. Anh vừa đi vừa tháo trang bị trên người mình xuống.
Khi ánh mắt va nhau, anh hơi giật mình.
“Cô nhóc này đưa cơm cho cậu.” Cố Trinh mang bánh ngọt chia cho mọi người rồi xoay người đi vào phòng họp. Trên hành lang chỉ còn cô và anh mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Nhiệt độ thành phố Kinh Châu đột nhiên hạ xuống, Cô mặc một chiếc áo len màu vàng, gương mặt non nớt trắng nõn, ngược lại hơi giống hình trứng chiên cô thích.
Giang Nghiên đưa mắt quan sát toàn thân. Giờ trên người nặng trịch trang bị, hơn nữa tối qua bóp cò vô số lần, thật sự không thích hợp gặp cô nhóc.
“Chờ anh một chút.” Giọng lạnh như băng thoáng có chút dịu dàng.
Chờ đến khi anh ra, trên người đã là bộ đồ khác. Tóc ướt mềm mại rũ xuống lông mi. Áo đồng phục màu xanh nhạt chất vải cứng phối với quần dài, ngón tay trẵng nõn đang cài những nút áo trên cùng.
Gầy nhưng cao thẳng, nghiêm nghị và lạnh nhạt.
Anh mặc cảnh phục đẹp đến mức không nói lên lời.
“Giang Nghiên…” Gọi thẳng tên ai đó hơi bất lịch sự, Cố An dừng một chút, lấy hết dũng khí thêm hai chữ, “Anh?”(1)
(1)Trong tiếng trung, “anh” là “哥哥”.
Giang Nghiên “ừ” một tiếng, cô gái nhỏ trước mặt anh, hai mắt tròn xoe chẳng buồn chớp: “Anh cúi xuống đi.”
Anh làm theo, khẽ khom người.
Ngay lúc này, cô đến gần chút, tới ngay sát anh.
Hương thơm vương mùi sữa xộc vào khoang mũi, trán cô ngay gần cằm anh, lông mi dài cong cong, giống như muốn quét gò má của anh.
Mà ánh mắt cô tập trung lại nghiêm túc, cẩn thận kiểm tra vết thương của anh.
“Được rồi, anh đứng lên đi.”
Giang Nghiên đứng thẳng chậm nửa nhịp.
“Có phải anh chẳng để ý gì đến nó không? Lúc bình thường hay mắc mưa hoặc ra mồ hôi, đều không để tâm.” Cố An nhíu mày, gương mặt trẻ con ngô nghê, nhưng gắng sức nghiêm mặt, “Nếu không… cũng chẳng đến mức bao nhiêu ngày rồi vẫn không khỏi.”
“Anh chờ em một chút.” Cô cúi đầu, lấy băng cá nhân trong túi ra.
Anh lẳng lặng nhìn lông mi cô, không nói gì.
“Chọn một cái mình thích đi.” Tay cô giơ một tập băng cá nhân, màu sắc rực rỡ, còn có các loại hình vẽ.
Giang Nghiên xoa xoa sống mũi, “Hình trứng chiên.”
Cố An cười híp mắt đưa cho anh: “Vậy anh lấy dán đi!”
Anh xé bọc ra, ngay cả vị trí cũng không quan tâm, tiện tay dán lên.
“Anh đừng có lãng phí băng cá nhân!”
“A A! Lệch rồi lệch rồi.”
Cố An nghiêm mặt, ngước đầu nhìn như một chủ thầu giám sát công trình, cái miệng nhỏ nhắn làu bàu.
Cảnh sát trẻ tuổi cao 1m87 bất ngờ cúi xuống kề sát mặt cô mà không báo trước.
Bị kéo gần khoảng cách một cách bất ngờ, cô từ ngẩng mặt biến thành nhìn thẳng anh, trước mặt là khuôn mặt không tỳ vết.
Mặt anh hơi gầy, lông mày sạch sẽ, nếu bỏ qua bộ cảnh phục thì giống như một thiếu niên khôi ngô.
Thiếu niên đẹp trai lạnh lùng, tóc mới vừa gội xong sạch sẽ nhẹ nhàng rũ xuống trán, lông mi dài và mềm mại, từng cọng rõ ràng.
Nhìn xuống lông mày và sống mũi, lần đầu tiên cô nhìn rõ hình dáng môi anh… bên má có lúm đồng tiền.
Tim bất ngờ đập nhanh, Cố An đứng ngơ ngác tại chỗ quên mình là ai, đang ở đâu, muốn làm gì.
Còn anh thì nghiêng đầu.
Cổ thon dài trắng lạnh như ngà voi, không có cổ áo che nên thấy cực rõ phần yết hầu nhô ra.
Như vậy thật sự không ổn. Vết thương làm cô luôn suy nghĩ về bây giờ hoàn toàn ngang tầm mắt cô.
“Vậy phiền bạn học Cố An giúp anh.”