“Em không cho anh nói chuyện với họ, một câu anh cũng không nói.”
Xương mày anh cao, hốc mắt hõm sâu, đôi mắt đào hoa rất tình. Kể cả giờ anh có nhìn cái thùng rác thì đôi mắt ấy vẫn khiến cho người ta cảm thấy thâm tình, chứ đừng nói là hiện tại anh đang nhìn chằm chằm cô.
Gò má bị đầu ngón tay anh chạm vào thoắt cái nóng bừng, đại não Cố An như thiếu oxy, không còn biết mình là ai, đang ở đâu, phải làm gì.
Ngón tay trắng nõn vô thức nắm lấy góc áo khoác của Giang Nghiên. Sau mấy phút ngây người, cô mới lẩm bẩm nói hỏi: “Nếu là 110 hay bình trôi dạt(1) thì sao ạ?”
(1)Chắc hẳn mọi người đều biết cách bỏ ghi chú/ ước muốn/ nguyện vọng vào chai lọ xong bịt nút thả xuống sông, biển đúng không? Đây là một cách nói khác của việc chat ẩn danh với người lạ bên Trung Quốc ấy. Nó giống như cái chat ẩn trên Messenger (mình không nhớ tên cái đó), đôi bên đều không biết đối phương là ai.
Giang Nghiên nhếch mày, không tự chủ được bật cười, như thể bị chọc cười bởi lời đùa của trẻ con.
Anh nhoẻn miệng cười để lộ lúm tiền vô hại, nghiêm túc đáp: “110 và bình trôi dạt cũng không được.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play