Anh trong tờ tuyên truyền nét mặt lạnh lùng, ngũ quan rõ ràng. Nếu không phải đang mặc cảnh phục thì nhìn thật sự rất giống công tử nhà giàu cao quý.

Còn người bên cạnh khóe miệng nhếch nhẹ, nhìn trông rất không đứng đắn là anh ruột cô, Cố Trinh.

Vậy, nơi này là nơi anh cô làm, người đó là đồng nghiệp của anh?

Cố An âm thầm hạ quyết tâm chờ anh trai trở lại, nhất định nhờ anh nói cảm ơn người ta.

Ra khỏi cửa cục công an, cô gọi taxi: “Bác tài, đi Châu Tế Giai Uyển.”

Xe taxi chạy về hướng đông. Cô hạ kính xe nhìn ra bên ngoài. Xe đi ngang qua trường THPT số Một thành phố Kinh Châu đúng giờ tan học, học sinh mặc đồng phục xanh trắng từng tốp đi ra. Qua hai ngã tư nữa, xe taxi dừng ở cửa Châu Tế Giai Uyển.

Xa xa có thể thấy hàng cây xanh. Công viên trong khu đầy những bạn nhỏ mới vừa tan nhà trẻ về đang đùa giỡn, ồn ào, náo nhiệt, tràn đầy sức sống.

Cố An xuống xe, mua một ly trà sữa ngọt ngào tự an ủi bản thân.

Lúc lấy điện thoại ra quét mã QR thanh toán cô mới thấy wechat hiện dấu thông báo đỏ.

Tin nhắn Cố Trinh hiện trên màn hình, lúc gửi là lúc cô đang gặp chuyện không may:

[Bạn anh tạm thời đang ở nhờ nhà mình, bất đắc dĩ mới phải ở thôi nên ở cũng không lâu. Em đến cứ ấn chuông cửa là được.]

[Bạn anh nhìn thì đẹp trai nhưng tính rất nỏng nảy. Phòng em ở trên gác, không có chuyện gì đừng đến gần cậu ấy.]

Thời nay sao nhiều anh đẹp trai làm cảnh sát tính tình nóng nảy vậy.

Trong vòng một ngày gặp được hẳn hai người.

Tiểu khu quá lớn, Cố An đi lòng vòng mất một lúc, nửa tiếng sau mới tìm được khu 11 phòng 1101.

Cô hút trân châu, nhấn chuông cửa.

Hương trà sữa ngọt ngọt hòa tan, trân châu trong miệng mềm dẻo, còn chưa nuốt xuống cửa đã mở ra.

Người mở cửa vóc dáng rất cao. Cô cao 1m6 nhìn anh cũng phải ngước đầu.

Anh mặc chiếc áo ngắn tay màu trắng rộng rãi cùng quần thể thao ngắn đen, dáng người gầy gò cao lớn, khuôn mặt trắng nõn. Lúc cúi đầu, tóc anh rối tung rũ xuống chạm mi, nhìn như sinh viên đại học.

Gương mặt tuấn tú không thèm che giấu vẻ thiếu kiên nhẫn.

Cố An nuốt trân châu trong miệng, trợn tròn mắt.

Là anh!

Từ góc của cô nhìn lên có thể thấy vết trày đo đỏ trên cằm anh, do hôm nay sáp lá cà với tội phạm mà bị thương.

“Tìm ai?” Giang Nghiên mở miệng hỏi. Vì chưa tỉnh ngủ nên giọng anh nghe đặc sệt âm mũi.

Thức đêm mấy ngày liên tiếp khiến đầu óc Giang Nghiên không quá tỉnh táo. Anh vừa tới chỗ Cố Trinh là chọn bừa một phòng ngủ vào đánh một giấc. Mới thiu thiu ngủ thì bất thình lình bị người làm ồn. Ánh mắt anh chưa kịp lấy tiêu cự, chỉ thấy ngoài cửa có trẻ vị thành niên lùn tịt.

Trẻ thành niên “lùn tịt” ngồi trên vali, tóc dài búi gọn trên đỉnh đầu, ánh mắt nhìn anh lúng túng.

Miệng cô cắn ống hút trà sữa, đặt trà sữa ở túi trước của yếm, người đeo cặp chéo, trông như Shoots peas(1).

(1)Shoot peas: Trong game Plant and Zombie, con màu xanh xanh từ miệng bán ra hạt đậu màu xanh, trị giá 100 hoa hướng dương. Mình không rõ tiếng việt nó gọi là gì nên để tiếng anh vậy.

Shoot peas có khuôn mặt nhỏ, thỉnh thoảng cúi uống trà sữa, hút trân châu.

“Chào anh ạ!” Bé con lùn chủn ngừng mấy giây, nuốt trân châu trong miệng, nhảy xuống khỏi vali hành lý, nở nụ cười lộ răng khểnh, “Cảm ơn anh vì ngày hôm nay!”

“Em là gì của Cố Trinh?” Giang Nghiên mím mối, khóe miệng lộ lúm đồng tiền nhạt. Khuôn mặt lạnh băng trong chốc lát toát lên hơi thở thiếu niên.

“Là em gái.” Giọng cô giòn giã, nhìn anh không buồn chớp mắt, “Em tên Cố An.”

Hai người đứng ở cửa. Một người nghiêm nghị như thẩm tra tội phạm, người còn lại thì như bạn nhỏ ở nhà trẻ trả lời câu hỏi của thầy giáo.

Cố An uống sạch trà sữa trong túi, đương lúc mím môi không biết nói gì, bỗng nhiên có bàn tay thon dài trắng nõn xách vali của cô lên, mùi bạc hà thoang thoảng qua cánh mũi.

“Mời vào.”


Nhà Cố Trinh mua có gác lửng, trên đó có phòng vệ sinh độc lập. Từ cửa sổ hình vòng cung nhìn ra có thể thấy bầu trời và những đám mây mềm mại. Giường được đặt bên cạnh cửa sổ, chăn gối mềm mại tản mùi nắng.

Khi còn bé, trước khi ba mẹ ly hôn, lúc xem phim hoạt hình cô chỉ gác lửng trong phim nói với Cố Trinh rằng: “Cố Trinh, em thích phòng như vậy, có thể ôm cả trăng và sao vào giấc ngủ!”

Cô gửi tin nhắn cho Cố Trinh báo bình an. Trong lúc chờ anh trai trả lời, cô xuống tiệm thuốc dưới lầu mua thuốc chống viêm và băng bó.

Giang Nghiên vừa mới dính gối ngủ, tiếng chuông cửa vang lên lần hai.

Mở cửa ra, lại là cô gái đứng chỉ tới ngực anh, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước nhìn, hối lỗi nói: “Xin lỗi, em còn chưa có chìa khóa.”

Âm thanh mềm mại ngọt ngào, còn hơi trẻ con, đáng thương lộ ra răng khểnh.

Giang Nghiên tự dưng nhớ đến chú chó chăn cừu Đức mới sinh ở căn cứ.

“Ừ.”

Anh bực bội nhăn mày, vừa định xoay người về phòng thì bị cô bé kéo vạt áo.

Anh cụp mắt, cô lập tức buông tay. Mắt cô to tròn, đuôi mắt rũ xuống dịu dàng, lúc ngửa đầu nhìn càng lộ vẻ lanh lợi nhưng vô cùng vô tội.

“Sao nữa?”

Bé con lùn chủn mím môi, ngón tay nhỏ nhắn chỉ khóe miệng và cằm mình, ra dấu với anh, “Chỗ này của anh, còn chỗ này nữa, đều bị trầy.”

Cô giơ cao bịch thuốc, mím môi cẩn thận quan sát anh.

“Phải bôi thuốc, nếu không sẽ lâu khỏi.”

Trầy da mà thôi.

Làm cảnh sát như bọn họ không chú trọng nhiều như vậy.

“Không cần.”

Anh vừa nói xong, cô bé mới vừa rồi còn cong môi cười, nay khóe miệng hạ xuống với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy.

Dáng vẻ tủi thân ấy, không hiểu sao làm anh nhớ đến hình bóng người khắc sâu trong trí nhớ.

Năm ấy đến phương Nam, anh gặp một đứa trẻ tóc búi hệt như vậy.

Tự nguyện đi sau lưng anh, một mình nói linh tinh không hết chuyện, chả ngơi phút nào:

“Anh, anh có bị thương không?”

“Anh, anh còn đau không?”

“Anh, em chia kẹo cho anh nè, cũng chỉ chia cho mỗi mình anh thôi đó…”

Giang Nghiên không kiên nhẫn, cau mày nói: “Em thật ồn ào.”

Thành công làm cho cô bé bưng hộp kẹo như vật quý sợ ngây người.

Cô bé đứng hình. Ngay lúc anh nghĩ cô sẽ khóc thì cô mở to mắt, xong lại cười híp cả mặt lại. Bởi vì mới thay răng nên miệng có vài chỗ hở, trông vừa xấu xí lại đáng yêu: “Thì ra anh có thể nói!”

Anh bị tức cười, hỏi, em tên gì.

Cô nghiêm mặt chắp tay sau lưng, nói chưa sõi nhưng vẫn đánh liều bảo: “Gu-an-guan.”

Cho đến khi anh tời đi, cũng không biết chữ “Guan” rốt cuộc là chữ nào.


Bảy giờ tối, gác lửng bị người gõ cửa.

Cố An lạch bạch chạy ra mở cửa, Giang Nghiên đứng ngoài, nói, “Tối nay trong đội liên hoan, Cố Trinh bảo anh đưa em đi cùng.”

“Dạ! Được!” Cố An ngẩng đầu nhìn trai đẹp da trắng, mặt xinh đứng trước mặt mình, phần cằm dán băng cá nhân hình Spongebob tạo nên sự dễ thương kỳ lạ.

Cô mắt lớn trừng mắt nhỏ với Spongebob một lúc, nhịn không được nhoẻn miệng cười.

Giang Nghiên hắng giọng, “Chờ em dưới lầu.”

Vào thu, nhiệt độ ngày và đêm ở thành phố Kinh Châu chênh lệch lớn.

Vẫn là váy yếm chữ T ban ngày, chỉ là buổi tối Cố An thay áo mặc kèm thành áo len tay dài.

Cố lén nhìn Giang Nghiên đang lái xe, gò má trắng nõn, sống mũi cao thẳng.

Suốt dọc dường đi, hai người không nói với nhau câu nào. Tới khi chiếc SUV màu đen đi ngang qua một tiệm lẩu, Giang Nghiên đánh tay lái.

Anh lùi đỗ xe, một tay đặt trên tay lái, một tay khác đặt lên phần tựa ghế cô ngồi.

Khuôn mặt tuấn tú đẹp không tỳ vết tựa miếng ngọc được điêu khắc tỉ mỉ. Chẳng biết do da anh quá trắng hay khoảng cách giữa hai người quá gần mà khi anh hơi ngước cằm lên, cô có thể thấy phần râu anh đang mọc khá rõ.

“Chốc nữa vào đó em sẽ gặp mấy anh khác trong đội cảnh sát.” Vì cô là em gái của bạn thân cho nên anh đành giang tay giúp đỡ một chút, trao đổi bằng giọng điệu cứng ngắc, “Cố Trinh hơn chín giờ mới đến.”

Cố An gật đầu. Khắp khoang mũi cô là mùi bạc hà trộn lẫn với mùi chanh, giọng rót vào tai mang theo chút lạnh lẽo. Nhưng lúc nói chuyện hơi thở anh lại nóng rực, như có như không thổi vào tai cô.

Cô ngồi bên ghế lái phụ, không dám cử động, tim bỗng đập thình thịch không theo quy luật.

Chỉ sợ hơi nghiêng đầu một cái là đụng phải mặt anh…

Anh cởi đai an toàn xuống xe trước, xong đi vòng qua chỗ cô giúp cô mở cửa xe.

Anh không mặc cảnh phục mà mặc chiếc áo trắng tay ngắn ở nhà, khoác thêm áo bomber đen, dưới có quần dài tối màu bao bọc đôi chân dài thẳng tắp, chỉ có bờ vai vững chãi giữ được một số đặc điểm nghề nghiệp.

Mưa ngắt quãng, anh chân dài bước chân lại lớn nên đi rất nhanh. Cố An vội vàng lấy chiếc mũ len cài cúc đội lên đầu, đuổi theo, sợ bị bỏ lại.

Các chàng trai đội điều tra hình sự xong nhiệm vụ là đi thẳng đến tiệm lẩu. Bôn ba mệt nhọc nguyên ngày cuối cùng cũng có thể ngồi xuống ăn miếng cơm nóng. Họ vừa thầm lẩm bẩm mong thức ăn mau lên, vừa cầu nguyện điện thoại đừng đổ chuông để tối nay có thể ngủ một giấc hoành chỉnh.

“Chết đói mất thôi!”

“Sao Giang Nghiên chưa đến? Cậu thử gọi điện hỏi xem anh ấy tới đâu rồi?”

“Kìa!”

“Bạn gái? Nhìn trông trẻ quá.”

Tất cả quay sang nhìn cảnh sát mặt lạnh – “Giấc mơ của các cô gái trong khu”, “Con rể lý tưởng của cán bộ” dẫn theo một cô gái đi vào.

Cô bé chỉ cao đến bả vai Giang Nghiên, đầu đội mũ len, chỉ để lộ ra gò má trắng nõn, trông mềm mại như kẹo bông.

“Ai dô, cô gái này là ai?”

“Thần lạnh nhạt trong truyền thuyết thông suốt rồi hả?”

“Đây không phải cô gái hôm nay đến báo án sao?”

“Ai cơ? Có phải là cái cô muốn xin số điện thoại xong nhận về số 110 không? Cuối cùng tức phát khóc chạy mất?”

“Không phải, là người khác.”

“Độ tuổi chênh lệch… này giống con dâu nuôi từ bé nhỉ?”

“Đồng nghiệp của anh em.” Giang Nghiên cúi đầu nói. Cố An “ồ” một tiếng bật cười, đến chiếc răng khểnh trong miệng cũng cảm giác được cô hồi hộp trước khung cảnh xa lạ.

Anh giới thiệu cô với đồng nghiệp, “Em gái Cố Trinh.”

“Cố Trinh có em gái đáng yêu đến vậy sao?”

“Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

“Nhìn không giống Cố Trinh!”

Giang Nghiên cúi đầu nhìn, thấy cô ngoan ngoãn chào hỏi xong lại co rúm căng thẳng, hàng mi dày rũ xuống, môi mím thành đường thẳng.

“Ăn cơm thôi.”

Giang Nghiên mở miệng, thành công dời sự chú ý mọi người, nhất là khi họ nhìn thấy cằm Giang Nghiên có băng cá nhân hình Spongebob hoàn toàn không hợp với khí chất cảnh sát. Thoáng cái, ánh mắt họ trông hứng thú hơn hẳn.

“Sao vậy? Bị cô nào cắn đây?”

“Băng cá nhân dễ thương thế này, không phải gái dán cho còn ai nữa?”

Mấy anh em trong đội tụ họp nói chuyện không chút kiêng kị.

Mặt Cố An tích tắc sau đỏ bừng như bị thiêu đốt, hơn nữa còn có xu hướng ngày càng nóng.

Ấy vậy mà, ngay giây sau, cô bị anh nhẹ nhàng kéo lên trước.

Mùi chanh nhè nhẹ trên người anh vờn quanh.

Tầm mắt dịch dần lên trên từ phần cổ áo khoác. Cố An nhìn thẳng anh. Lúc này, cô mới phát hiện, anh không chỉ có lúm đồng tiền, mà còn có đôi mắt trong vắt tuyệt đẹp.

Con ngươi trong suốt, thuần đen, khóe mắt cụp xuống, mắt hai mí rõ ràng, độ cong hoàn mỹ đến ngạc nhiên.

Nhiệt độ nóng bỏng lan từ gò má đến lỗ tai, tim đập không quy luật càng ngày càng rõ ràng.

Ngay lúc này, bàn tay thon dài của anh cách mũ len che tai cô lại, che âm thanh ồn áo quanh cô.

Gương mặt đó vẫn lạnh lẽo, khóe mắt và chân mày anh đều lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn. Bởi vì cách quá gần, đường cong môi anh rất rõ ràng, Cố An đọc được khẩu ngữ môi anh.

Âm thanh thấp lại nhẹ từ đỉnh đầu “rơi” xuống:

“Có bạn nhỏ ở đây, miệng sạch sẽ chút.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play