Mười ngày sau, Sở Kiếm Thu mang theo một túi lớn đựng linh phù đến cửa hàng Vạn Võ.

“Ta đang tìm Tô hội trưởng, mời thông báo giúp ta!” Sở Kiếm Thu nói với người quản lý trong sảnh.

“Xùy, tỷ tỷ, tên phế vật kia nói gì vậy, đi tìm Tô hội trưởng ư? Hắn còn không soi xuống bãi nước tiểu xem lại mình đi, Tô hội trưởng là người mà kẻ phế vật như hắn nói gặp là gặp à?” Một giọng nói khinh bỉ và chế giễu truyền đến.

Sở Kiếm Thu quay đầu lại, nhìn thấy một nhóm ba người từ bên kia chậm rãi đi tới, người cầm đầu thế mà là Liễu Thiên Dao. Người vừa chế nhạo hắn chính là Liễu Cao Dương, tên này suýt bị hắn đánh tàn phế, cùng một cô gái 15,16 tuổi, em gái của Âu Dương Uyên, Âu Dương Lan.

Sở Kiếm Thu không ngờ lại gặp được Liễu Thiên Dao ở đây, lại nhìn thấy bóng người mặc áo vàng đó, Sở Kiếm Thu nghĩ đến ba năm qua từng chút một, trong lòng không khỏi chua xót, nhưng cuối cùng tất cả cảnh đẹp đều biến thành cảnh bàn tay tàn nhãn đánh một chưởng vào đan điền của mình.

Sự chua chát trong lòng Sở Kiếm Thu bỗng nhiên hóa thành hận ý vô bờ bến, có thể nói trong lòng hắn có nhiều cảm xúc lẫn lộn.

“Liễu Thiên Dao!”

Sở Kiếm Thu chậm rãi phun ra ba chữ này, cái tên từng rất ngọt ngào mỗi khi hắn nghĩ tới, bây giờ khi nói ra từ miệng hắn, dường như có sức nặng ngàn cân.

Trong hai mươi ngày qua, lúc nào hắn cũng suy nghĩ khi gặp lại Liễu Thiên Dao, phải làm thế nào để đòi lại món nợ máu này từ nàng ta, khiến con khốn này phải trả giá bằng máu cho hành động của mình và khiến nàng ta phải hối hận về những gì mình đã làm với hắn đêm đó.

Nhưng khi thực sự gặp nhau, mọi lời muốn mắng chửi cũng chỉ gói gọn trong ba chữ ngăn gọn này.

Liễu Thiên Dao không ngờ có thể gặp lại Sở Kiếm Thu, vốn tưởng rằng kiếp này hai người bọn họ sẽ không bao giờ có bất kỳ giao điểm nào, Sở Kiếm Thu sẽ dành phần đời còn lại của mình trong một cuộc sống còn tệ hơn cả cái chết.

“Ta nghe nói vết thương của ngươi đã lành rồi!” Liễu Thiên Dao nhìn Sở Kiếm Thu lạnh lùng nói: “Nếu đã có thể sống sót thì nên trân trọng, làm người khiêm tốn thay vì khoe khoang khắp nơi để thu hút sự chú ý của ta. Chúng ta đã được định sẵn là những con người ở hai thế giới khác nhau, vậy mà ngươi vẫn nuôi dưỡng những mơ tưởng viển vông như vậy. Loại không biết tự lượng sức mình, cố gắng giành lấy sự chú ý của người ta như thế này, thật là nực cười.”

“Để thu hút sự chú ý của ngươi ư, ngươi đánh giá quá cao về bản thân rồi, ta không biết ngươi lấy sự tự tin từ đâu nữa. Loại tâm địa độc ác như ngươi, con khốn thảo mai lẳng lơ, cũng chỉ có con hàng Âu Dương Uyên mới thích thôi.” Sở Kiếm Thu bình tĩnh nói.

Liễu Thiên Dao sửng sốt, khó có thể tin vào tai mình, Sở Kiếm Thu lại dám mắng nàng ta như vậy.

“Ngươi muốn chết à!” Liễu Thiên Dao tức giận, sắc mặt lạnh như sương, toàn thân tràn ngập sát ý.

“Họ Sở kia, ngươi vừa nói gì thế hả?” Âu Dương Lan cũng tức giận hét lên, Sở Kiếm Thu vừa mắng anh trai Âu Dương Uyên của nàng ta.

“Hiện tại ngươi chỉ có thể nói những lời mạnh miệng vậy thôi, bây giờ ngươi là một thứ rác rưởi còn hơn cả con lợn con chó, không đáng để Âu Dương Uyên coi trọng, cũng không xứng gặp Tô hội trưởng! Ngươi có tư cách gì chứ, chỉ vì ngươi là phế vật Luyện Thể cảnh ư?” Liễu Thiên Dao cười khẩy nói, trong lời nói tràn ngập vẻ khinh thường và giễu cợt. Mặc dù nàng ta ước mình có thể chém Sở Kiếm Thu thành từng mảnh, nhưng nàng ta không thể sử dụng vũ lực trong cửa hàng Vạn Võ.

“Sở công tử, ngươi đến rồi!” Lúc này một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ bên cạnh.

Mọi người quay lại thì thấy một người phụ nữ với dáng người khêu gợi duyên dáng bước tới, khuôn mặt trưởng thành xinh đẹp toát ra vẻ quyến rũ mê hoặc tất cả chúng sinh, đôi mắt câu hồn theo từng cái cau mày.

Đây là Tô Nghiên Hương, phân hội trưởng của cửa hàng Vạn Võ ở quận Thiên Thủy, lúc này nàng ta đang đi theo một cô gái mặc y phục xanh có làn da trắng như tuyết và vô cùng xinh đẹp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play