Bọn cướp đêu sửng sốt, vẻ mặt của tên mắt đào hoa lộ ra vẻ cảnh giác, can thận quan sát thì lại phát hiện trên người Giang Phàm không có chân khí dao động gì, người trung niên mặt đỏ kia cũng không có gì đặc biệt, bọn họ nghi ngờ hỏi: “Tiểu tử, câu này của ngươi có nghĩa gì?”

Giang Phàm cười nói: “Cũng không phải chuyện gì lớn, vừa rồi đao pháp của các hạ sắc bén, vừa nhìn liền biết là người có nghề, chắc hẳn các vị còn lại cũng vậy, ta đang muốn mời vài vị làm bảo tiêu cho ta, trong khoảng một tháng, về phần tiền bạc, ngươi xem một trăm lượng mỗi ngày được không?”

Bọn cướp kinh ngạc nhìn nhau, một ngày một trăm lượng, nếu một tháng thì có ba nghìn lượng bạc ròng, đối với bọn họ mà nói, đây là một số tiền rất lớn.

Đại hán da đen chỉ vào Giang Phàm, nói với tên mắt đào hoa: “Hỏi… hỏi hắn thử xem!”

Tên mắt đào hoa hiểu ý, trở tay rút một con dao găm dài thẳng ra, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, cắt một sợi tóc trước trán Giang Phàm, sau đó lại kề dao lên cổ hắn.

Giang Phàm không hề động đậy: “Không cần phải thử, ta không biết võ công.”

Tên mắt đào hoa cười lạnh nói: “Tiểu tử, ta lại cảm thấy ngươi không có lai lịch tốt, giải thích cho ta, rốt cuộc ngươi là ai?”

“Đầy tớ ở bến tàu ư? Đương nhiên đây chỉ là thân phận giả”

‘Vô nghĩa! Đương nhiên ta biết là giả, còn cần ngươi phải lặp lại sao? Nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì?” Tên mắt đào hoa nhướng mày, sắp nổi giận.

Giang Phàm xua tay: “Đừng tức giận đừng tức giận. Nói với các người là được fôỉ, ta và vị này bị kẻ thù đuổi giết, có vẻ như là một nhóm thủy phỉ, thấy các vị có thân thủ rất cao, bọn ta lại là kẻ trói gà không chặt, không phải ta đang muốn giao dịch làm ăn với các vị sao?” Cuối cùng hắn duỗi tay đẩy con dao găm trên cổ ra: “Từ từ nói chuyện, đừng động tí là vung dao.”

“Ngươi…” Tên mắt đào hoa có hơi tức giận. Không ngờ một kẻ trói gà không chặt lại có tác phong kiêu ngạo như vậy, giọng điệu này là gì? Dạy dỗ người khác sao?

“Bụng dạ khó lường, tiểu tử, dám đùa giỡn với đám ông đây, hôm nay ngươi chết chắc rồi.”

Hán tử gầy gò kia cũng rút dao ra: “Tiểu tử này lai lịch không rõ ràng, thân phận đáng ngờ, không bằng giết chết hắn đi!”

Giang Phàm nhìn xung quanh, thấy ánh mắt của đám người này dều trở nên dữ tợn, hắn chợt thở dài: “Sao chúng ta không thử từ từ nói chuyện? Nếu ta đã dám bàn bạc với các vị ở đây, thì không sợ các vị lật bàn, vẫn là câu đó, có thể từ từ nói chuyện được không? Không được thì đổi cách khác.”

“Ha ha ha.” Tên mắt đào hoa giống như nghe được chuyện gì đó rất buồn cười: “Đổi cách khác? Dùng dao nói chuyện hả?”

Giang Phàm lắc đầu: “Đừng động tí là đánh đánh giết giết, thật vô nghĩa, ta có chuyện này muốn nói cho các vị biết, rượu vừa rồi cho các người uống… là rượu độc…”

“Rượu độc?” Tên mắt đào hoa sửng sốt.

“Phải, rượu độc.”

“Mẹ kiếp!” Tên mắt đào hoa bỗng nhiên nhảy dựng lên, những người khác cũng lộ ra vẻ kình ngạc.

“Con mẹ nó, ngươi nói cái gì? Rượu độc ư?”

“ừm.” Giang Phàm làn như bất đắc dĩ dang

tay ra: “Các vị đều là hảo hán bước chân vào giang hồ, ta lo lắng không thể bàn chuyện tử tế với các vị, cho nên thêm vào chút thành phần, độc tính khá mạnh, nhưng yên tâm, không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là nếu như không uống thuốc giải, hai chân sẽ mềm nhũn, tay trói gà không chặt, lúc đi đường loạng choạng, hình như bây giờ sắp đến lúc phát tác fôỉ…”

“Ta làm thịt ngươi….” Tên mắt hoa đào câm dao lên đang muốn động thủ, đột nhiên tay hắn ta mềm nhũn, con dao giống như nặng ngàn cân, lạch cạch một tiếng rơi xuống đất. Cùng lúc đó, hắn ta giống như bị say rượu, hai chân không nghe theo mệnh lệnh, cơ thể lắc lư mất tự nhiên một lúc rồi ngã xuống đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play