“Âm!”

Nghe được lời thiếu nữ mới vừa nói, Lâm Thần chỉ cảm thấy trong đầu chợt nổ vang.

Ông nội mình dạy nàng?

Không đúng!

Ông nội biết linh văn khi nào?

Con ngươi Lâm Thần hơi co rụt lại. Hắn không nhịn được hỏi: “Có phải là cô nhận sai hay không, có lẽ là trùng tên với ông nội ta, rốt cuộc... thế giới rất lớn, không chỉ có một người tên là Lâm Thiên Mệnh!”

“Nhận sai?” Thiếu nữ cười khẽ: “Nếu ngươi cảm thấy nhà họ Lâm ở Vân Thành có hai Lâm Thiên Mệnh thì cứ cho là ta nhận sai đi.”

Lâm Thần: “...”

“Ta thích xem bộ dáng nghẹn họng của ngươi, trông rất là sung sướng.”

Nuốt Nuốt hoan hô nhảy nhót: “Người đẹp có muốn cùng đi với bọn ta không? Ta ăn nói vụng về, nói không lại thăng nhãi kia, cô giúp ta nói hắn, để tránh hắn suốt ngày ức hiếp ta!”

Thiếu nữ liếc Nuốt Nuốt một cái, lạnh nhạt nói: “Huyễn thú cấp một hả, thật thú vị, rõ ràng là tầm thường nhưng lại có tự tin như vậy.”

Nuốt Nuốt: “...”

“Được rồi, chúng ta tiếp tục tâm sự về chuyện ông nội ta đi” Lâm Thần hít sâu một hơi, nói: “Cô nói ông nội ta dạy linh văn cho ngươi, vậy ông ấy dạy cô từ khi nào?”

Trong trí nhớ của hắn, đúng là ông nội thích chơi một ít hoa văn sẽ sáng lên.

Có điều, khi ấy Lâm Thần không biết nó là linh văn.

Mà ông nội cũng chưa từng nhắc mấy chuyện này với mình.

“Ba năm trước ông ấy tới Ly Hỏa tông, dạy ta hai năm, một năm trước đi rồi là không còn tin tức... Trước khi đi, ông ấy nói với ta là ông ấy có giấu một bí mật trong bài vị mà nhà họ Lâm lập cho ông ấy, bảo ta có rảnh thì đi lấy.” Thiếu nữ lạnh nhạt nói: “Quên nói cho ngươi biết, ta tên là Tô Vũ Vi.”

“Tô Vũ Vi?” Con ngươi Lâm Thần co rụt lại. Trước đây hăn là thiên kiêu số một Đại Thương quốc, tất nhiên là có hiểu biết về các thiên kiêu khác trong Hội Ngũ

Quốc.

Tô Vũ Vi, con gái tông chủ Ly Hỏa tông, thiên phú cực kì cao.

Nhìn chung toàn bộ Hội Ngũ Quốc, không có người nào có thể so sánh với nàng.

Nàng đạt tới tầng bảy cảnh giới Địa Linh khi chưa đầy mười bảy tuổi.

Quan trọng là nàng còn kiêm tu linh văn, dường như có được vận may cực cao trên con đường linh văn.

Đúng là... đáng sợi

“Nếu ông nội ta từng dạy cô thì chắc cô là người mà ta có thể tin tưởng.”

Lâm Thần nghĩ nghĩ. Sau khi trải qua rất nhiều tình người nóng lạnh, hắn bắt đầu xa cách những người xung quanh.

Có rất ít người có thể làm hắn mở rộng cửa lòng nói chuyện với nhau.

Đây là lý do vì sao trong đầu Lâm Thần chỉ có tu luyện, tăng thực lực!

Tô Vũ Vi hơi nhướng mày, dường như cảm thấy lời nói của Lâm Thần rất thú vị.

“Bài vị đây!” Lâm Thần không do dự nữa, lấy bài vị của Lâm Thiên Mệnh từ trong nhãn trữ vật ra.

Hôm nay, hắn xem như biết được một tin tức rất tốt.

Ông nội không chết!

Không chỉ có không chết, ông nội còn là một vị linh văn sư thực lực mạnh mẽ.

Tuy rằng ông nội chưa từng nói mấy thứ này với mình, nhưng chắc chăn là ông ấy có lý do riêng.

Tô Vũ Vi cầm bài vị, sờ thử ở phía sau, quả nhiên bên trên có một đường linh văn rất nhỏ.

Sau khi chạm tay vào linh văn, một luồng sáng bùng nổ bao phủ Tô Vũ Vi.

Vài giây sau, luồng sáng linh văn tan đi.

Tô Vũ Vi nhíu mày, dường như là đang tiêu hóa tin tức gì đó.

Sau đó, nàng dừng tầm mắt trên người Lâm Thần, đánh giá trong chốc lát rồi nói: “Được rồi, đi thôi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play