“Hiện giờ ta chỉ còn có một đường có thể đi thôi!"

Lâm Thần nói với giọng điệu bình tĩnh: “Muốn chữa bệnh cho tỷ tỷ, chỉ có thể nhờ vào sự ra tay của cao thủ Ly Hỏa tông, mà chỉ có khi trở thành đệ tử của Ly Hỏa tông, mới có tư cách đi nhờ giúp đỡ. Hàn độc trong cơ thể tỷ tỷ ngày càng nghiêm trọng, nếu không có cao thủ ra tay giúp tỷ ấy loại bỏ thì chắc là... không kéo được bao lâu nữa”

Hắn hiểu rất rõ mọi thứ trong kế hoạch cho tương lai.

Hắn cũng hiểu rất rõ mình cần cái gì.

Gia nhập Ly Hỏa tông, không chỉ có thể chữa bệnh cho tỷ tỷ, mà còn có thể làm mình tránh khỏi sự đuổi giết của Phong Kiếm tông.

Ngoài Ly Hỏa tông ra, không còn tông môn nào có thể vượt qua được Phong Kiếm tông.

Trên quảng trường Hoàng Thành. Tiếng người xôn xao.

Xung quanh có hàng chục nghìn người vây xem, tất cả đều đang đợi kết quả của trận chiến.

Dù là Tô Thành hay Triệu Long thì đều là thiên kiêu của Đại Thương quốc.

Với thiên phú của bọn họ, bọn họ có thể lựa chọn gia nhập tông môn khác từ lâu rồi.

Nhưng bọn họ không làm vậy.

Bọn họ đều đang đợi lôi đài lần này của Ly Hỏa tông! Trên lôi đài, hai bóng người đứng sừng sững như rồng. Triệu Long, Tô Thành!

“Triệu Long, thực lực của ngươi không tệ, tiếc là chỉ có một vé đi Ly Hỏa tông.”

Tô Thành mặt mày hiện lên vẻ lạnh lẽo, lạnh nhạt nói: “Trong trận chiến lần này, ta nhất định phải lấy được nó. Nếu bây giờ ngươi rút lui thì còn có thể tránh được đau đớn da thịt”

Triệu Long không chút khách sáo nói: “Nghe nói Voi Đen Ánh Bạc của thất hoàng tử cực kì mạnh mẽ, hôm nay ta muốn

thỉnh giáo một trận.”

Hai bên khí thế như điện, đối chọi gay gắt, tinh thần chiến đấu dâng trào.

Trên đài cao có một vị thanh niên mặt mày âm nhu đang ngồi.

Hắn ta là trưởng lão ngoại môn Từ Khôn của Ly Hỏa tông, chuyên phụ trách lôi đài tuyển chọn đệ tử lần này ở Đại

Thương quốc.

Hai bên trái phải của Từ Khôn, một bên là Triệu Vô Ky, một bên là một vị lão thái giám trong cung có thực lực rất cao.

Từ Khôn nhìn giờ rồi lạnh nhạt nói: “Trận chung kết, bắt đầu!”

“Âm!” Một tiếng nổ lớn vang lên. Hai người đầu gọi ra huyễn thú của mình.

Huyễn thú của Tô Thành là Voi Đen Ánh Bạc cấp bốn, vóc dáng cao lớn, khí thế như một ngọn núi.

Còn huyễn thú của Triệu Long là Báo Lưỡi Dao Gió cấp bốn, trên lưng có một cái bờm dài lóe lên vẻ sắc bén.

“Chỉ là cấp bốn thôi hả, haizz, vẫn còn kém một chút.”

“Đúng vậy, ta cho rằng thấp nhất cũng là huyễn thú cấp năm cơ đấy!"

“Ta chợt nhớ đến Lâm Thần, hắn cưỡi Sói Đỏ giết sạch mười vạn người trong thành đối địch, uy phong biết bao nhiều.”

“Rõ là một vị thiên kiêu, làm gì không làm, đi gian lận làm chi không biết.”

Người xem nhỏ giọng bàn tán.

Bọn họ cho rằng trận chung kết này sẽ kịch liệt hơn trong tưởng tượng.

Nhưng mà hiện thực làm cho bọn họ hơi thất vọng.

Đa số thiên kiêu Đại Thương quốc chỉ có huyễn thú cấp bốn.

Nói ra thì dường như chỉ có Tô Huyễn Tuyết và Lâm Thần là có huyễn thú tiến hóa tới mức cấp năm.

Cùng là ở trên quảng trường hoàng thành, mọi người vô thức đi so sánh Triệu Long và Tô Thành với Lâm Thần ngày ấy bị hủy bỏ công danh.

So sánh mới thấy đúng là kém rất nhiều.

“Chờ đã!”

Ngay lúc hai bên sắp lao vào chiến đấu, nơi xa đột nhiên truyền đến một giọng nói trầm thấp.

Đám người chủ động tách ra, để lộ bóng dáng một vị thiếu niên.

Hắn đội nón che, không thấy rõ mặt mày, quanh thân tỏa ra sát khí khó có thể hình dung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play