Rõ ràng là nó đã khắc sâu chữ “ăn” vào trong xương cốt.

Trời đất bao la, ăn cơm lớn nhất!

Cái tên Nuốt Nuốt đúng là rất phù hợp với khí chất của mình.

Đêm nay, Nuốt Nuốt ăn hơn hai mươi linh ngọc nhị linh văn, bảy linh ngọc ba linh văn, rốt cuộc tăng lên một tầng.

Một người một cây leo lên tầng năm cảnh giới Địa LinhI

Khi trời vừa sáng, Lâm Thần cõng Lâm Ninh Nhi ra khỏi núi Tử Liên.

Hắn vốn định chạy về gia tộc giết con chó già Lâm Hồng Bân kia, nhưng nghĩ lại thì thấy mình cõng theo tỷ tỷ, muốn làm gì cũng không tiện.

Nếu trong chiến đấu vô tình làm tổn thương tỷ tỷ thì không ổn lắm.

Tỷ tỷ không thể tu luyện, cơ thể yếu ớt, không chịu nổi linh khí đánh trúng.

Sau khi ra khỏi Vân Thành, Lâm Thần tiêu tiền mướn một chiếc xe ngựa, chạy trên quan đạo.

Chỉ cần đi nửa ngày là có thể đến Hoàng Thành. Trên đường đi, hắn thỉnh thoảng trò chuyện với phu xe.

“Nhìn dáng vẻ của công tử, chắc là đi Hoàng Thành chữa bệnh hả?” Phu xe cười hỏi.

“Ừ” Lâm Thần gật đầu.

Đối phương không phải người của Vân Thành, không nhận ra thân phận của mình.

Phu xe cười to: “Hoàng Thành đúng là ghê gớm, Đại Thương chúng ta cũng ngày càng phồn vinh... Phải rồi, ngươi biết công chúa Tuyết không, nàng vừa mới vào Phong Kiếm tông có ba ngày thôi đã được Phong Bất Diệt nhận làm đệ tử quan môn, nghe nói ngay cả Ly Hỏa tông cũng tung cành ô liu với nàng.”

Khi nghe được tin tức về Tô Huyễn Tuyết, vẻ mặt Lâm Thần trở nên lạnh băng, nhiệt độ trong cả thùng xe chợt giảm xuống.

“Tiểu Thần, thả lỏng đi...” Lâm Ninh Nhi vội vàng vỗ vai Lâm Thần, ý bảo hắn đừng tức giận.

Phu xe dường như hoàn toàn không phát hiện ra điều gì. Hắn ta thở dài, tiếp tục cảm khái: “Chỉ tiếc cho Lâm

Thần đã từng là thiên kiêu số một Đại Thương quốc chúng †a, bây giờ lại bị biếm thành tiện dân...”

“Phong Kiếm tông nói hắn gian lận trong Linh Lộ. Ta cảm thấy bên trong còn có bí mật gì đó. Tuy rằng ta chưa từng tiếp xúc với Lâm Thần, nhưng mà ta cũng biết được nhân phẩm của hắn. Hắn vì gia tộc, vì quốc gia chinh chiến năm năm, một lòng một dạ với việc tu luyện, với loại tính cách kiêu ngạo kia thì có chết cũng sẽ không gian lận.”

“Một đạo lý mà ngay cả bình dân bá tánh như ta cũng hiểu, thì sao Hoàng Thành có thể không hiểu được? Đúng là kỳ lạ, cứ phải bỡn cợt một vị đã từng là thiên kiêu làm chỉ, chẳng lẽ lời nói của Phong Kiếm tông đều là đúng sao?”

Phu xe có nghỉ ngờ, không nhịn được nói thêm vài câu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play