Uông Thi Tú như thể tận mắt chứng kiến mọi chuyện, đầy tự tin nói:
“Không phải chú Thẩm cho cậu, thì cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Năm trước, chú Thẩm dẫn cậu đi Bắc Kinh, dẫn cậu đi chơi khắp nơi, ăn đủ thứ ngon, còn dẫn cậu đi trung tâm thương mại mua quần áo, mua đồ dùng. Vì cậu mà còn cãi nhau với cô tôi. Giờ cậu còn cầm tiền của chú Thẩm ra khoe khoang, thật là không biết xấu hổ.”
Nói chuyện kiểu này vốn dĩ là một loại nghệ thuật. Những lời Uông Thi Tú vừa nói, hàm ý phía sau chẳng cần nói rõ cũng đủ hiểu.
Đây không phải là tiểu học, và những người ngồi ở đây cũng không phải là học sinh tiểu học ngây thơ. Học sinh trung học đã bắt đầu biết yêu sớm, đọc tiểu thuyết, và hiểu rõ những chuyện tế nhị. Nghe Uông Thi Tú nói như vậy, ánh mắt mọi người nhìn Dư Noãn Noãn liền thay đổi, có chút nghi ngờ và soi mói.
Uông Thi Tú đứng đó, ngạo nghễ nhìn xuống Dư Noãn Noãn, trong mắt đầy vẻ đắc ý. Dù hôm nay mới nhập học, nhưng cô ta đã tranh thủ nghe ngóng, biết rằng Dư Noãn Noãn học giỏi, luôn đứng nhất lớp. Nhưng thì đã sao? Chỉ cần Dư Noãn Noãn mang tiếng xấu, dù học giỏi đến đâu cũng chẳng còn ai thích. Đến lúc đó, cô liệu có thể yên ổn học tiếp ở trường này không?
Dư Noãn Noãn cười lạnh một tiếng, đáp trả thẳng thừng:
"Chú Thẩm Nhị với ba tôi tuy không phải anh em ruột, nhưng tình nghĩa chẳng khác gì anh em ruột thịt. Chú ấy nhìn tôi lớn lên, chưa kết hôn, cũng không có con cái, nên coi tôi và anh sáu như con ruột của mình. Mua đồ cho chúng tôi thì có gì sai? Tôi nhắc lại lần nữa: Tiền này không phải chú Thẩm Nhị cho tôi. Nhưng kể cả là tiền của chú Thẩm Nhị, thì cũng chẳng có gì sai cả.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play