Bộ trang sức này là do một nhà thiết kế danh tiếng tạo ra, cô ta rất coi trọng nó và đã chờ để mua từ lâu. Không ngờ lại bị Tương Nhiêu nhanh tay đặt trước.
Tương Nhiêu đã đặt trước thì cũng đành chịu, nhưng giờ cô lại đem tặng cho một con bé không biết từ đâu xuất hiện.
Uông Thi Tú nhìn chằm chằm Dư Noãn Noãn từ đầu đến chân, đột nhiên ánh mắt sáng lên, giọng lanh lảnh nói:
“Ăn mặc đẹp như vậy, đeo trang sức quý giá như thế, vậy mà trên cổ lại buộc một sợi tơ hồng, trông chẳng khác nào quê mùa cả! Tốt nhất là thay vòng cổ đi, không thì người khác lại tưởng cậu là từ thôn quê nào lên, thật uổng phí quần áo và trang sức đẹp như vậy.”
Nghe vậy, cả Dư Noãn Noãn và Tương Nhiêu đều quay đầu nhìn Uông Thi Tú.
Bị cả hai nhìn chằm chằm, Uông Thi Tú có chút hối hận, tự trách sao mình lại nhanh mồm nhanh miệng nói ra những lời như vậy. Nhưng lời đã nói rồi, không thể thu lại, cô ta đành cố gắng chống chế:
“Dì Thẩm, cháu cũng chỉ là nghĩ cho cô ấy thôi. Buổi tối dì định dẫn cô ấy đi dự tiệc từ thiện đúng không? Nếu mang theo một sợi dây đỏ như thế, e là sẽ bị người ta chê cười. Đến lúc đó, người ta nói ra còn khó nghe hơn cháu nhiều!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play