Vũ đạo không thể chậm trễ, dù chỉ vài ngày không luyện tập cũng khiến người ta cảm thấy xa lạ, cần phải bỏ thời gian để tìm lại cảm giác.
Nếu như ban đầu học múa chỉ vì muốn giữ dáng, chỉ vì muốn làm Hứa Thục Hoa vui lòng, thì sau nhiều năm kiên trì luyện tập, vũ đạo đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô.
Giống như ăn cơm, uống nước hay ngủ nghỉ, vũ đạo đã hòa vào sinh hoạt hàng ngày của cô, trở thành một phần không thể tách rời.
Cố Mặc bước tiếp lên cầu thang, vừa đi vừa nói:
“Đi thôi, anh sẽ đánh đàn cho em.”
Trong phòng vũ đạo, ở một góc phòng gần cửa sổ có đặt một cây đàn dương cầm.
Chiếc dương cầm khá nặng, để đưa nó lên tầng ba quả thật đã tốn không ít công sức.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT