Hứa Thục Hoa liếc nhìn Dư Chấn Dân một cái, liền biết trong lòng ông đang nghĩ gì.
“Bên kia chúng ta nhận thầu tận một trăm năm! Xây cái nhà cũng không uổng phí công sức, có thể cho ông ở hết nửa đời còn lại, cũng có thể để các con trụ cả đời.”
Dư Chấn Dân xua tay, chậm rãi ngồi xuống: “Không thể nói vậy được. Ở đây đang yên đang lành, sao tự nhiên lại muốn chuyển đi?”
Hứa Thục Hoa nhíu mày nhìn ông: “Yên lành chỗ nào? Ông nghe bên ngoài đi, đến giờ vẫn còn ầm ĩ kia kìa! Ngày nào cũng huyên náo như vậy, nhà mình có thể không bị ảnh hưởng sao?”
Thấy Dư Chấn Dân định nói gì đó, Hứa Thục Hoa giơ tay chặn lại, rồi tiếp tục: “Vừa rồi tôi dẫn Noãn Bảo về, con bé còn không muốn vào nhà ngay, cứ đứng ngoài cửa hứng thú bừng bừng xem chuyện náo nhiệt!”
“A?” Dư Chấn Dân ngạc nhiên nhìn vợ, “Nhưng tôi thấy Noãn Bảo vẫn bình thường mà, cũng đâu có học theo cái gì đâu.”
Trong thôn có rất nhiều đứa trẻ thích bắt chước người lớn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play