Dư Noãn Noãn đi đến trước mặt Tần Nguyệt Lan, ngửa đầu nhìn co, “Thím, Noãn Bảo lớn rồi, không cần ôm.”
Cô đã cao lên nhiều, so với trước kia, đã không còn là đứa bé nhỏ nữa!
Nghe Dư Noãn Noãn nói vậy, Tần Nguyệt Lan lập tức bật cười, “Cháu có thể lớn đến đâu! Ngốc Bảo còn nặng hơn cháu, thím vẫn ôm được thằng bé, còn có thể không ôm được cháu sao?”
Dư Noãn Noãn biết rõ Tần Nguyệt Lan muốn ôm mình, nhưng giờ đây cô đã trưởng thành và không còn muốn luôn bị ôm như khi còn nhỏ.
Nhìn Tần Nguyệt Lan vui vẻ như vậy, Dư Noãn Noãn cuối cùng cũng thở dài một hơi, mở tay ra nói, “Vậy thì thím ôm đi!”
Thấy Dư Noãn Noãn như vậy, Tần Nguyệt Lan vừa bế cô lên vừa cười nói với Hứa Thục Hoa, “Thím, cháu nhớ rõ Noãn Bảo khi còn nhỏ luôn thở dài, hiện giờ đã ba tuổi rồi, nhưng vẫn giống như hồi nhỏ, lúc nào cũng thích thở dài!”
Hứa Thục Hoa gật đầu, bất đắc dĩ liếc Dư Noãn Noãn một cái, “Ai nói không phải! Đứa nhỏ này, động bất động lại thở dài, hỏi nó vì sao thở dài, nó cũng không nói! Còn nhỏ mà đôi khi lại làm cho bà lão thím đây cảm thấy phiền lòng còn hơn cả một bà lão thật sự!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play