Ông Trần thấy Hứa Thục Hoa có vẻ lo lắng, hiểu ý mà cười nói: “Đừng lo lắng! Giáo viên ở nhà trẻ chúng tôi đều rất tốt, chăm sóc trẻ con đi học đã có rất nhiều kinh nghiệm. Ba đứa nhà các bà nhìn qua là ngoan ngoãn, lại nghe lời, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Bị nhìn thấy vẻ yếu đuối của mình, Hứa Thục Hoa có chút ngượng ngùng, nói: “Tôi chỉ là... có chút luyến tiếc. Noãn Bảo từ khi sinh ra đã ở bên tôi suốt, ngày nào cũng ở cạnh tôi, giờ đột nhiên phải đi học, một ngày không thấy, thật sự cảm thấy...”
Ông Trần làm công việc trông coi cổng trường mấy năm nay, đã thấy rất nhiều cảnh tượng như vậy, liền cười ha hả nói: “Trẻ con đi học, phụ huynh lúc nào cũng lo lắng sẽ khóc nháo, nhưng thật ra, đó không phải là trẻ con không muốn xa gia đình, mà là phụ huynh không muốn xa trẻ con. Ngẫm lại thử xem, lúc bà ra về, cháu của bà có khóc không? Có náo loạn gì không?”
Hứa Thục Hoa suy nghĩ một chút, cuối cùng lắc đầu.
Thực ra, không chỉ không khóc hay náo loạn, khi vừa vào lớp, Dư Cương đã vui vẻ chạy đi tìm bạn chơi.
Dư Noãn Noãn và Cố Mặc thì tìm hai chiếc ghế ngồi xuống, hai đầu tựa vào nhau, không biết đang thì thầm nói gì.
Cuối cùng, vẫn là Hứa Thục Hoa nói lời tạm biệt, ba đứa trẻ mới quay đầu lại, vẫy tay chào tạm biệt bà.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play