Dư Hải ngẩng cao cằm, giọng nói càng vang dội hơn trước:
“Tôi nói rồi! Đời này tôi chỉ cần Noãn Bảo, một đứa con gái là đủ! Không cần sinh thêm, dù là con trai hay con gái cũng không cần! Có một đứa con Noãn Bảo thôi đã đủ rồi! Noãn Bảo của tôi đáng giá hơn mười đứa con trai!”
Chị dâu nhà họ Trương há hốc mồm nhìn Dư Hải, không biết phải phản ứng thế nào. Trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Dư Hải điên rồi!
Không chỉ riêng chị dâu nhà họ Trương, mà tất cả những người xung quanh đều có biểu cảm kinh ngạc, cảm giác như vừa nghe một chuyện hoàn toàn không tưởng.
Ở nông thôn, nhà nào mà không mong có con trai? Không có con trai thì nối dõi tông đường thế nào? Không có con trai thì ra ngoài làm sao ngẩng mặt lên với người ta? Bị thiên hạ cười nhạo, chỉ trích, chẳng phải là chuyện mất mặt nhất sao?
Nhưng Dư Hải chẳng thèm bận tâm những ánh mắt hay lời bàn tán xung quanh. Anh cười lớn, tiếp lời:
“Các vị, các vị, nhường đường một chút! Noãn Bảo nhà tôi sợ lạnh, bên ngoài gió lớn quá, tôi phải nhanh chóng đưa con bé đến nhà bà ngoại. Hôm nay không thể ở lại trò chuyện lâu với mọi người được!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT